Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341392

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1392 lượt.

h nặng tư tưởng như thế, cứ hiểu là mình bị người ta đùa giỡn thôi. Suy cho cùng chỉ là chuyện ai bỏ tiền, nhưng làm chuyện đó không phải đều giống nhau sao? Nếu nói cái đó gọi là bị đùa giỡn, thế thì anh đã bị Tiểu Băng đùa giỡn nhiều năm rồi, có bị người ta đùa giỡn thêm mấy lần cũng chẳng sao.
Chị Diệp dường như đọc thấu suy nghĩ đó của anh, bèn lên tiếng: “Ôi, để một người như cậu phải đi đến bước này đúng là không dễ dàng gì. Nhưng cậu đừng tưởng chuyện này đơn giản, nếu người ta đã bỏ tiền ra, người ta chính là... muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, đến lúc đó cậu đừng...”
Anh hỏi một cách cực kì thiếu suy nghĩ: “Còn có thể chơi... như thế nào?”
“Cậu đừng tưởng cậu kết hôn đã lâu, chuyện này chỉ giống như cùng vợ cậu... chơi đùa. Trong cái thế giới này, cậu chỉ là anh chàng non nớt không biết gì, có rất nhiều chuyện cậu không thể tưởng tượng được đâu. Hay là... tôi tài trợ cho cậu nhé, một mặt là vì nghĩ cho cậu, mặt khác cũng sợ cậu... đắc tội với khách hàng, ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty chúng tôi...”
Doanh thu buổi chiều lại ít hơn nhiều, anh đoán “đứng bục” chính là có quy luật như vậy, những người muốn chụp ảnh cùng anh thì chụp hết trong buổi sáng rồi, buổi chiều chắc hẳn sẽ ít hơn. Đến buổi tối hát karaoke có thể sẽ khá khẩm hơn một chút, lần này anh đã luyện tập mấy ca khúc thịnh hành, hẳn là sẽ làm tốt hơn lần trước.
Nhưng anh vừa ăn tối xong, còn đang nghỉ ngơi trong phòng thì đột nhiên có một phụ nữ trung niên tìm đến cửa. Người đàn bà đó nói một thứ tiếng pha trộn giữa tiếng phổ thông với tiếng Quảng Đông. Anh cảm thấy người phụ nữ này đến đây để bao anh, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn vờ như ta đây lão luyện, mời bà ta vào.
Bà ta tự giới thiệu là Lâm Kim Viện, bảo Đàm Duy gọi là A Viện. A Viện vừa đến liền bắt anh đoán xem bà ta bao nhiêu tuổi. Anh đoán A Viện ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi, nhưng anh dằn lòng, nói những lời trái với lương tâm: “Nhìn có vẻ chỉ... hai lăm tuổi...”
A Viện rất vui vẻ, thật thà nói mình đã bốn mươi lăm rồi, nhưng bình thường cũng hay chú ý chăm sóc, vì thế không ai đoán được tuổi thật của bà ta, thường chỉ đoán bà ta hai mươi tám, ba mươi, còn đoán bà ta hai mươi lăm thì anh vẫn là người đầu tiên. A Viện nói xong liền hưng phấn mở cửa chạy ra ngoài, làm anh sửng sốt đờ ra. Một lúc sau, A Viện và một người phụ nữ khác cũng tầm tuổi bà ta quay lại phòng của anh, A Viện nói với anh: “Anh nói cho cô ta đi, anh vừa đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
Anh đành phải diễn trò theo họ. “Tôi đoán cô khoảng hai mươi lăm, nhưng cô nói cô...”
A Viện cắt ngang lời anh, chỉ vào người đàn bà kia rồi nói: “Cậu đoán xem A Văn bao nhiêu tuổi?”
Anh có phần khó xử, đoán nhiều, chỉ sợ bà A Văn này không vui, còn đoán ít, lại sợ A Viện không vừa lòng, hiện tại anh không biết trong hai người rốt cuộc ai mới là chủ nhân của mình, vì thế cũng không muốn đắc tội với ai, do dự một lúc lâu mới nói: “Cũng là... hai lăm thì phải?”
A Văn tỏ ra vui vẻ, còn A Viện lại không vui, nói: “Cô ta lớn hơn tôi ba tuổi, sao anh lại đoán chúng tôi bằng tuổi nhau?”
Anh rất xấu hổ, không biết nói thế nào mới được, hai người đàn bà thì cứ thì thà thì thầm. Anh nén giận, mẹ kiếp, ăn cơm xong không có chuyện gì làm hả? Mang tôi ra để đùa? Nghĩ đến tuổi của hai người này, anh cảm thấy bọn họ cũng không hẳn đến để bao anh, một người bốn lăm, một người bốn tám, e là đều lên chức bà nội hết rồi, hơn nữa cũng đã đến thời kỳ mãn kinh từ lâu rồi, còn bao đêm cái quái gì?
Anh sửa sang lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài, A Viện quay lại, nói muốn cùng anh “nói” chuyện một lát. Anh không có lòng dạ nào để “nói” chuyện cùng bà ta, chỉ muốn đến phòng karaoke kiếm tiền, liền trả lời lấy lệ: “Tôi phải đến phòng karaoke đây, không đi sẽ bị trừ tiền.”
A Viện nói: “Tôi trả cho anh.”
Anh nghĩ xem ra là đến để bao đêm thật, nhưng già như thế rồi... Anh tiếp tục trả lời lấy lệ, rằng không đi không được, nhưng A Viện dày dặn kinh nghiệm, bảo anh đang ở “bến vui chơi”, karaoke không phải là không đi không được. Anh nhớ đến quyết tâm của mình trong chuyến đi lần này, cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống để xem tình hình sẽ phát triển như thế nào, nghĩ bụng A Viện già thì già nhưng cũng giống như đàn bà trong gia đình, chỉ cần không bị bệnh lây qua đường sinh dục, không quái gở, kỳ cục, chỉ cần bà ta chịu bỏ tiền thì anh ở lại nhắm mắt đưa chân phục vụ bà ta một lần cho xong.
A Viện hình như không phải là kiểu khách hàng “một tay đưa tiền, một tay giao hàng”, cơ bản không hề nhắc đến chuyện đó, chỉ ngồi với anh từ từ “chơi”, từ từ “nói”, làm anh sốt ruột không yên, vừa căng thẳng vì chủ đề sắp tới vừa sợ bà ta chỉ bám lấy anh để trò chuyện, nếu vậy thì quá lãng phí thời gian kiếm tiền của anh.
Cho đến hơn chín giờ, A Viện vẫn chưa đề cập đến chuyện bao đêm, anh cũng không muốn “chơi” cùng bà ta nữa, liền đứng dậy, nói: “Tôi thật sự phải đi rồi.”
A Viện đáp: “Anh đợi tôi gọi điện thoại đã.”
Bà ta gọi điện thoại xong, A Văn đã xuất hiện ở cửa, xin lỗi vì bận chút việc nên đ


Disneyland 1972 Love the old s