
Tác giả: Định Tuệ
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342149
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2149 lượt.
hêm tính tình hướng nội kiêu ngạo, nên cậu trước giờ chưa từng có bạn bè. Mặc dù chưa từng ý thức được chuyện đó, nhưng khát vọng về một người bạn của cậu vẫn luôn được giấu kín nơi đáy lòng.
Hiện giờ, quen biết Dĩnh Tử, cô bé tầng trên, khiến cậu thấy tự tại, ấm áp và thoải mái, cậu hi vọng có thể thi thoảng được nói chuyện với cô.
Từ đó về sau, hai người họ khoảng ba đến năm hôm gặp mặt một lần, rồi thoải mái nói chuyện về thứ gì đó. Mặc dù chỉ có mấy phút, Thành Thành cũng rất coi trọng, cũng rất vui vẻ.
Sau nữa, theo thời gian trưởng thành, cũng khiến tình bạn giữa họ càng thêm sâu sắc, thời gian Dĩnh Tử ở lại chơi càng lúc càng dài hơn. Từ mấy phút đến mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút …
Thực ra, hai người họ dường như chưa bao giờ thảo luận một chuyện quan trọng nào.
Chỉ là, có những lời, lại chỉ có thể nói được với một người.
Có lúc Dĩnh Tử sẽ nói về quyển sách vừa đọc xong.
“Cái tên Vương Tiểu Cường đúng là đồ xấu xa.”
Thành Thành gật đầu biểu thị đồng ý.
“Sao mà em tìm mãi cũng không tìm ra được điểm khác nhau thứ mười trong đó nhỉ.”
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chin, mười. Thành Thành lập tức chỉ ra cho cô bé xem.
“Anh từ lúc nào thì biết rõ ai là hung thủ giết người thế?”
Thành Thành lập tức nói với cô bé, không quên phân tích thêm.
Rất nhiều lần, đến cuối cùng, Dĩnh Tử luôn mang theo cặp mắt ngưỡng mộ, nhìn anh nói: “Anh Thành Thành, anh thông minh thật đấy.”
Mỗi lần như vậy, Thành Thành cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, trong lòng không biết có bao phần vui vẻ.
Có lúc, Dĩnh Tử lại nói chuyện ở trường.
“Cái cậu Triệu Vĩnh Cương ấy thực đáng ghét, cánh tay lúc nào cũng vượt qua lằn ranh đến mấy phần.”
“Chủ nhật tuần này là được du xuân rồi, Ông trời ơi vạn lần, vạn lần, vạn lần đừng mưa. Con đã chờ mong không biết bao lâu rồi.”
“Bạn Tiền Trung Dũng lớp em dùng ‘hơn nữa’ đặt câu như thế này: Một chiếc xe lửa chạy đến, hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa… anh nói xem, buồn cười chết đi được ý nhỉ?”
“Đều tại Lị Lị, trước khi vào học đưa em một quả ô mai, em đã nhịn mãi, rốt cuộc vẫn không nhịn được lại cho vào miệng, kết quả bị cô giáo Trịnh nhìn thấy, còn phê bình em trước lớp, thực mất mặt quá đi mất.”
Đa phần Thành Thành chỉ yên lặng lắng nghe, có lúc an ủi, có lúc cổ vũ, có lúc hướng dẫn, có lúc lại chỉ mỉm cười.
Đôi khi, anh lại tham gia vào câu chuyện, thậm chí quản nhiều hơn cả phần mình.
Giống như ngày hôm đó, Dĩnh Tử nói: “Hôm nay tiết thể dục, lúc chạy 50m, em bị ngã một phát, tét hết cả đầu gối ra.”
“Để anh xem nào.”
Dĩnh Tử bước đến cạnh ghế sô pha, ngồi xuống, vén ống quần bên phải lên.
Thành Thành khập khiễng bước ra, nhìn thấy vết thương rách da rướm máu đỏ rực trên đầu gối cô bé, mày cau lại, hỏi: “Bên trái cũng thế à?”
Dĩnh Tử gật gật đầu.
“Có khóc không thế?”
“Đương nhiên là không.” Dĩnh Tử lớn tiếng nói. Lòng nghĩ, so với anh, thì em bị thế này có là gì? Thực ra, lúc chiều bị ngã, quả thực rất đau, cô bé suýt khóc. Có điều, đột nhiên lúc đó lại nhớ tới anh Thành Thành, vì vậy cắn răng nhất quyết không khóc.
“Để anh bôi ít thuốc cho em.”
“Em tự về nhà bôi được rồi.”
“Em không sợ bị mẹ mắng à?”
Dĩnh Tử trầm ngâm một lát, cuối cùng gác chân phải lên chiếc bàn trà trước mặt, “Vậy anh giúp em bôi nhé.”
Thành Thành từng bước đi ra, rất nhanh lại bước từng bước quay lại, đem lọ thuốc trong tay đặt xuống bàn trà trước mặt, tự mình cũng ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Dĩnh Tử cứ ngỡ anh sẽ bôi thuốc cho mình ngay lập tức, ai mà ngờ anh còn dùng bông gạc dúng cồn để khử trùng vết thương cho cô.
Cồn vừa tiếp xúc vào da thịt, Dĩnh Tử đã hét lên vì quá đau. Chân chỉ muốn trốn sang một bên, song lại phát hiện bị tay kia của Thành Thành chữ chặt lại, không cách nào cử động.
“Đau quá đi, đừng bôi nữa.” Dĩnh Tử hét lớn.
“Không được.” Giọng Thành Thành cứng rắn đáp lại. Đồng thời tay cũng không dừng, càng cẩn thận làm sạch vết thương.
Vừa nãy, Thành Thành vừa nhìn thấy miệng vết thương của Dĩnh Tử còn dính bùn đất, biết cô bé nhất định là sợ đau, sau khi ngã mới không dám lập tức rửa sạch, nên mới giúp cô bé lau rửa, vì cậu biết điều này rất quan trọng.
Đầu gối Dĩnh Tử lúc này lại đau hơn, muốn chạy mà không chạy được, bèn dứ dứ nắm đấm về phía anh, vừa đấm vừa hét: “Buông ra, buông ra.”
Thành Thành hoàn toàn không để tâm, một tay đè chân cô bé xuống, tay kia cẩn thận dùng bông thấm cồn lau lại lần nữa. Sau đó dùng bông tăm dúng thuốc, bôi lên vết thương. Xong xuôi, còn cong người ghé miệng lại thổi thổi mấy cái, lúc đó mới buông tay.
Dĩnh Tử lập tức rút chân phải đang gác trên bàn trà xuống, sau đó muốn đứng dậy.
Còn chưa kịp đứng vững, đã bị Thành Thành ngồi bên phải đập đập nhắc nhở: “Chân trái.” Anh ra lệnh.
“Em không muốn…”
Thành Thành mặc kệ, trực tiếp động tay, nắm chặt lấy chân trái của cô bé, để lên trên bàn trà, nhanh chóng xắn gấu quần lên. Sau đó, lại một tay ấn chân, một tay lấy bông tẩm cồn, bắt đầu xoa xoa.
Vì vậy, Dĩnh Tử chịu hai lần c