
Tác giả: Thánh Yêu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1342768
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2768 lượt.
ưng dùng lực kéo cô lại gần mình, lưỡi anh rời môi cô di chuyển xuống dưới. Dung Ân cảm thấy hơi đau, thì ra anh đang liếm cần cổ trắng mịn của cô rồi sau đó mút mạnh.
Dung Ân cố gắng đẩy anh ra, mặt cô nóng bừng.
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai: “Tại sao cô còn làm việc ở đây? Ngày mai tôi lại đến, nếu cơ hội tôi cho cô, cô không biết quý trọng thì tôi sẽ dùng thủ đoạn.”
Lời nói vô cùng tự nhiên, làm như đó là điều đương nhiên, bá đạo đến mức vô lý.
Nam Dạ Tước đứng dậy, trong bóng tối, đôi mắt thâm thúy của anh lóe sáng.
Dung Ân lấy tay che cổ, làm sao bây giờ, thời gian một năm, lần nào cô cũng không kịp trở tay.
Trở lại phòng thay quần áo, trước gương lớn, Dung Ân nhìn thấy trên cổ cô có một dấu hôn đỏ thẫm, tố cáo sự bá đạo của người tạo ra nó.
Dung Ân về đến nhà đã là hai giờ sáng.
Giống như thường lệ, ngay khi cô vừa đóng cửa chuẩn bị thay dép lê, đèn trong phòng khách đã sáng lên: “Ân Ân, sao về muộn vậy con?”
“Mẹ.” Dung Ân thuận tay đặt túi xách lên bàn: “Không phải con đã nhắc mẹ đi ngủ trước con rồi sao?”
“Ôi.” Mẹ Dung vừa thở dài vừa đi vào bếp: “Nhìn con vất vả như vậy, làm sao mẹ ngủ được.”
“Mẹ…”
Mẹ Dung bưng một bát bánh sủi cảo nóng hổi đi ra, chiếc áo khoác mỏng trên vai bà bị tuột xuống một nửa, Dung Ân nhẹ nhàng kéo lên: “Mẹ, hiện tại con chỉ có thể trông chờ vào khoản thu nhập này.”
“Ân Ân.” Mẹ Dung Ân ngồi trước mặt cô, có một chút lo lắng nhìn chằm chằm con gái mình: “Hiện nay trên tivi hay chiếu, rất nhiều các cô gái trẻ xinh đẹp, buổi tối đều đi đến những nơi không đứng đắn lắm làm việc… Con, không phải cũng…”
Những lời tiếp theo mẹ Dung Ân không nói ra, nhưng cũng khiến Dung Ân cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, rõ ràng là bánh sủi cảo rất mềm và ngon, vậy mà khi vào miệng cô mùi vị đã thay đổi: “Mẹ, tại sao mẹ lại tin nhưng chuyện đó, thực ra, ở nơi như vậy, cũng có những người kiếm tiền một cách chính đáng chứ ạ.”
“Mẹ không quan tâm đến những chuyện đó, dù sao con cũng không được đến những nơi như vậy.” Mẹ Dung Ân nhấn mạnh, thậm chí ngữ khí có chút kích động: “Cho dù mẹ có chết đói, cũng không bao giờ đồng ý cho con làm việc ở những nơi đó…”
Dung Ân nắm chặt đôi đũa trong tay, thức ăn trong miệng cô phải cố hết sức mới nuốt xuống được, Dung Ân miễn cưỡng nở nụ cười, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ, nói: “Mẹ ơi con biết rồi ạ, đã muộn rồi, mẹ đi ngủ trước đi.”
“Ân Ân, bố con bỏ đi sớm, mẹ biết gánh nặng như vậy đặt ở trên vai con…”
“Mẹ, tại sao mẹ lại nhắc đến chuyện này?” Dung Ân đứng dậy, cô đặt tay lên vai mẹ: “Không phải chúng ta sống rất tốt sao, mẹ đi ngủ trước đi, con sẽ dọn dẹp.”
Bầu trời đêm âm trầm, Dung Ân đứng bên cửa sổ phòng bếp, nước rửa bát đã xả đầy, cô cũng không nhận ra, Dung Ân ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô biết mẹ sẽ phản đối cô làm việc ở một nơi như Cám Dỗ, cho nên cô mới giấu diếm bà đến tận bây giờ. Cuộc sống sau này, không thể biết trước, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.
Trong phòng nghỉ của Cám Dỗ, lúc nào cũng náo nhiệt, tiếng các cô gái thảo luận về trang phục, hay chuyện về những khách hàng mình phục vụ.
Lúc phát bảng hiệu phòng rượu, quản lý đi vào khẽ gọi: “Dung Ân, cô lại đây.”
Dung Ân để bảng hiệu phòng rượu của mình xuống đi theo, đến phòng bar ở bên cạnh, quản lý đóng cửa lại, dựa người vào bàn trang điểm nói: “Dung Ân, ông chủ muốn đêm nay cô lên sàn biểu diễn.”
Cái tát
“Ông chủ?” Dung Ân theo phản xạ nhíu mày, cô không có ấn tượng tốt với ông chủ của Cám Dỗ.
Trừng phạt
Dung Ân căng thẳng buông tay xuống, cô sợ hãi nhưng không hối hận, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nam Dạ Tước cử động cánh tay, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh không dám dây dưa, hậm hực buông tay, cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu xanh lam lao ra khỏi bãi đỗ xe, trong lòng Dung Ân nhớ mẹ, xoay người rời đi.
Nhưng đã nhổ râu hổ, mà cô còn có thể dễ dàng thoát thân như vậy sao?
Cùng lắm vừa đi được hai bước, eo đã bị ôm lấy, rồi cả người Dung Ân bị vác lên đi về phía trước, khi cô phản ứng lại, hai chân đã cách xa mặt đất, cả người bị ném vào trong xe ô tô, ngã dúi dụi.
“Ha ha ——” Nam Dạ Tước nghe xong cười to, trên mặt anh vẫn hằn dấu tay Dung Ân: “Thật ra, cưỡng ép mới là kích thích nhất.”
Dung Ân mở to mắt, trong lòng rất lo lắng: ” Mẹ tôi, có phải anh dẫn mẹ tôi đến Cám Dỗ không?”
“Đúng!” Nam Dạ Tước không hề giấu diếm: “Con gái quyến rũ như vậy, bà ấy không biết quả thực rất đáng tiếc.” Anh cúi người xuống, muốn nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Dung Ân, nhưng không nhìn được, cô chỉ cắn môi, giọng nói bình thản: “Trên thế giới mỗi ngày đều có người chết, tại sao anh không chết?”
Nam Dạ Tước nhếch môi cười, không hề tức giận, anh cúi người xuống đè lên khiến Dung Ân khó thở, nhưng giả ngơ: “Phụ nữ tôi muốn, hoặc là đạt được, hoặc là hủy diệt.”
Dung Ân nhíu mày, ngón trỏ của Nam Dạ Tước đang nhẹ nhàng miết xương quai xanh, ngón