
Tác giả: Thánh Yêu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1342770
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2770 lượt.
Người đàn ông giữ chặt thắt lưng cô, trực tiếp ôm lấy Dung Ân nhảy xuống hồ bơi, nỗi sợ trong lòng cô vẫn còn dư âm, hai tay bất giác bám chặt bả vai Nam Dạ Tước, “A…”
Anh đẩy Dung Ân đến thành hồ, để lưng cô dựa chắc vào thành gạch men, lại để một tay cô nắm lấy lan can bên cạnh, hai tay Nam Dạ Tước bắt đầu tuột quần áo Dung Ân, “Chưa bao giờ nghe nói qua hả? Ở dưới nước, cảm giác đau đớn của con người sẽ giảm xuống một nửa.”
Dung Ân sững sờ, người đàn ông đúng là cái gì cũng nghĩ ra được.
Áo sơ mi sau khi bị cởi ra nổi lên trên mặt nước, tiếp đó, là áo ngực, quần, thậm chí, quần nhỏ….
Một nơi rộng lớn, chỉ có tiếng nước chảy, hai má Dung Ân ửng hồng, hết sức gượng gạo, cô không dám để lộ cơ thể, hai tay lại càng giữ lấy trước ngực, “Đừng có người đến nha.”
“Anh làm tình còn có người dám đến quấy rầy?” Nam Dạ Tước kéo tay cô ra, thời gian nói chuyện, anh đã cởi sạch sẽ quần áo, “Ai dám đến đây, anh liền lột trần trụi người đó rồi ném nó ra đường.”
Xung quanh hồ bơi, trong những chụp đèn kiểu dáng tao nhã phát ra những ánh đèn mờ ảo mông lung, Nam Dạ Tước đã chuẩn bĩ kỹ lưỡng cho ngày hôm nay, anh nâng một chân Dung Ân lên vòng qua ôm lấy eo của mình, hai tay chuyển động sau lưng cô, “Ở đây có thấy đau không?”
Thần sắc Dung Ân hơi căng lên, lắc đầu, “Hết rồi.”
Nam Dạ Tước cúi người, khẽ cắn lấy một bên vành tai cô, đây là chỗ nhạy cảm của cô, Dung Ân quả thực là co thân dưới lại, hai tay ôm lấy cổ của anh cũng bắt đầu siết chặt lại.
“Hứa với anh, không được vì anh mà làm tổn thương bản thân mình nữa.” Nam Dạ Tước thì thầm bên tai cô, “Cho dù là vì anh cũng không được.”
Dung Ân gật đầu, cộng thêm tác dụng cồn trong rượu, sự hưng phấn trong cơ thể đã bùng cháy, hai mắt hiện ra sự mê ly, Nam Dạ Tước nhân cơ hội tiến vào, nhưng cũng không dám dùng nhiều sức, chỉ là thăm dò. Cô phát ra tiếng hừ nhẹ khó chịu, sau khi hai tay người đàn ông di chuyển xuống chút nữa thì đặt tại mông cô, lại dùng lời nói để chuyển đổi sự chú ý của cô, “Em đau không?”
Dung Ân thấy buồn cười, “Em không đau.”
Anh tiện tay cầm lên một nắm tóc của cô đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhét nó vào trong miệng cô, Dung Ân vừa cắn lấy, liền cảm thấy một cảm giác đau đớn như bị xé toạc được truyền đến từ thân dưới, Nam Dạ Tước thừa lúc sơ hở mà vào, cô vừa định la lên đau đớn, tóc trong miệng bị anh lôi ra, thay bằng miệng để bịt lại.
Đau đớn lần này, xem ra thật sự là không khác với lần đầu tiên bao nhiêu.
May mà Nam Dạ Tước là cao thủ ở phương diện này, anh tuyệt không muốn bỏ cuộc giữa đường, một mình ở lại đây tắm ngâm trong nước lạnh.
Bọt nước cuộn lên vì động tác kịch liệt của người đàn ông mà bắn lên tung tóe, nhẫn nhịn quá lâu, một khi được giải phóng, thì sẽ như lang như hổ. Hai tay Dung Ân giữ thật chặt lưng anh, Nam Dạ Tước nhấc toàn thân Dung Ân lên, cùng cô thay đổi tư thế.
Ngoại trừ sự khó chịu lúc mới bắt đầu, Dung Ân dần dần cảm giác được toàn thân đang tê dại, từng đợt sóng kích thích xông vào, khiến cô khó lòng chống đỡ.
Ngoài mệt mỏi, thì cũng không ý thức được gì khác, Dung Ân chỉ coi như mình đang trong hồ bơi, cô xoay người, một cánh tay đập vào người bên cạnh.
Nam Dạ Tước cả đêm đều không ngủ được, lần này, anh nhổm dậy nửa người nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Dung Ân, cô mấp máy mí mắt, hình như là đang mơ đến một giấc mơ đẹp nào đó, khí hậu lúc này rất tuyệt, cho dù cơ thể trần truồng cũng không cần mở điều hòa. Dung Ân ngáp một cái, sau khi thích chí cọ đầu lên gối vài cái, lúc này mới mở mắt.
Đập vào mắt đầu tiên, chính là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười của Nam Dạ Tước, dựa theo tầm mắt của anh, Dung Ân nhìn thấy toàn thân mình không mặc gì cả, cô vội vàng kéo lấy chăn, nhưng lại bị Nam Dạ Tước đè dưới thân, đẩy ra mấy lần cũng không thấy nhúc nhích.
“Ngủ có ngon không?”
Ánh mắt cô chua xót, không cần nhìn cũng biết có quầng thâm.
Thấy cô không nói chuyện, Nam Dạ Tước lại càng quan tâm hơn, “Thân dưới còn đau không?”
Ặc…
Dung Ân vùi đầu vào gối, sau khi nghe thấy tiếng anh khẽ cười, ngẩng đầu lên, cô nhìn khắp bốn phía, đây rõ ràng không phải là Ngự Cảnh Uyển, “Mệt quá.”
Nam Dạ Tước ôm chặt lưng cô, sau đó trách cứ, “Người chịu mệt là anh mới phải chứ, em nằm đó không cần nhúc nhích, hưởng thụ biết bao.”
Mặc cho cô đánh đấm người đàn ông cũng không thèm ngồi dậy, khăng khăn dính lấy Dung Ân, cô biết tính xấu của anh, có đôi khi thật sự giống con nít vậy.
Cô đưa tay về phía tủ đầu giường, ngón tay vừa sờ thấy điện thoại, “Em phải gọi điện về nhà, xem xem bảo bối thế nào rồi.”
“Ối dào,” Nam Dạ Tước gạt tay cô, “Sáng sớm anh đã gọi rồi, không việc gì cả, trong đầu em có thể chỉ nghĩ đến anh không?”
“Nè,” Dung Ân nhịn không được thấy buồn cười “Ghen cả với chính con gái của mình.”
Nam Dạ Tước kéo tay cô đặt lên bờ môi, sau khi hôn lên nhẹ nhàng thì lại mở miệng ra cắn nhẹ, nhẹ nhàng, giống như là đang mát xa cho cô.
“Hôm nay vẫn chỉ là thuộc về hai chúng ta thôi, em nghĩ đến con gái cũng không được.”
“Thật bá đạo.” ngoài miệng D