
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/777 lượt.
ân hành lễ với cô. “Học muội, đa tạ, hy vọng trận này có thể làm cho cô bởi vì thắng Tiểu Kỉ mà tự cao tự đại hiểu được chút đạo lý khiêm tốn.”
“Anh……” Mạnh Uyển Lôi giận trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng biết chính mình không thể mất mặt, thở sâu, cô tự nhiên tươi cười tao nhã, thanh âm vững vàng mà ngọt. “Cám ơn học trưởng chỉ giáo.”
“Không khách khí.” Thấy lửa giận trong mắt cô, Nghiêm Quân Dịch cảm thấy tâm tình thật tốt.
Mà tươi cười trên mặt anh ta, làm cho Mạnh Uyển Lôi tâm tình càng ác liệt.
Đáng giận! Xú nam nhân ti bỉ này!
Nghiêm Quân Dịch! Quả thực là tên xấu xa! Nghĩ đến thủ đoạn ti bỉ của hắn, dù hai ngày đã qua, Mạnh Uyển Lôi vẫn rất khó chịu, hắn chẳng những hôn cô, còn giả bộ khoe khoang sức hút của bản thân trước mặt cô, hắn có chút hèn hạ, nói thẳng ra là dùng thủ đoạn để áp đảo cô. Thật sự là......quá vô sỉ!
Đôi môi đầy đặn mím chặt lại, đầu ngón tay đè thật mạnh xuống những phím đàn của cây đàn dương cầm màu trắng quý phái, khiến cho âm điệu của bản giao hưởng Beethoven bị lạc nhịp và trở nên lộn xộn, điều này xuất phát từ tâm trạng phức tạp của của người đang chơi, đầu ngón tay lướt rất nhanh qua phím đàn, mặc dù đang chìm đắm trong thanh âm ngân vang đầy hỗn loạn và cao vút của bản nhạc cổ điển, vẫn không thể làm giảm bớt cơn tức giận đang cuộn trào trong tâm trí cô.
Đáng giận! Thật đáng giận!
Hắn ta thật đáng ghét khi biến mất tăm mất dạng hai ngày qua, ở câu lạc bộ cũng không thấy được mặt hắn, mà hắn cũng không có đưa Kiều Kiều về nhà, sau đó mới nghe được hắn không đến trường là có việc quan trọng.
Mọi chuyện về hắn, cô không cần phải đi dò hỏi, vì hắn có rất nhiều fan hâm mộ, chỉ cần là đời tư của hắn qua miệng của bọn họ là có thể biết ngay, nguyên lai ở trường hắn rất nổi tiếng, dù hắn lãnh đạm và xa cách, đối mặt với rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, hắn vẫn không hề có một biểu tình nào khác lạ, ngay cả hoa hậu giảng đường hắn cũng vờ như không thấy. Hắn là thiên tài âm nhạc ở trường học, mặc dù rõ ràng rất hiếm khi đến trường, nhưng lại luôn đứng đầu khoa thanh nhạc của trường, cho dù hắn có vắng họp, gi
Đã qua hơn nửa tháng, lại như thế nào vẫn không thể quên được......
Cô bị làm sao vậy? Vì sao vẫn mãi nghĩ đến tên xấu xa Nghiêm Quân Dịch cơ chứ?
Mạnh Uyển Lôi nghĩ mãi vẫn không hiểu? Nỗi phiền muộn trút dần lên từng phím đàn, đầu ngón tay không ngừng lướt qua bề mặt phím đàn nhưng lòng cô không hề có cảm giác thanh thản, những nốt nhạc đơn điệu của cây đàn dương cầm phát ra trong vô vọng tĩnh mịch.
Lần đầu tiên chạm vào đàn, là khi cô được mười ba tuổi, là mẹ kế đã dạy cho cô.
Cô nhớ rõ cái cảm giác thích thú khi lần đầu tiên được chơi đàn, nhìn thấy mẹ kế dạy cho Kiều Kiều đánh đàn, mà Kiều Kiều vốn không có tính nhẫn nại bị ép ngồi mãi ở đàn dương cầm, cả người khó chịu, thân thể không ngừng xoay tới xoay lui, căn bản là không chịu được việc phải ngồi yên một chỗ.
Vậy mà mẹ kế lại vô cùng kiên nhẫn nói với Kiều Kiều: "Kiều Kiều, con không phải thích cậu hay đánh đàn cho mình nghe sao? Sắp đến sinh nhật cậu rồi! Con không chịu luyện tập chăm chỉ thì sao đánh đàn cho cậu nghe được?"
Lời nói của mẹ kế làm cho cô dừng lại cước bộ. Hắn biết đánh đàn? Cô không thể tưởng tượng được điều đó, lại nhịn không được đứng bất động ở tại chỗ nghe mẹ con hai người họ nói chuyện.
Sau đó mẹ kế phát hiện ra sự hiện diện của cô nàng, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm hỏi xem cô có thích đánh đàn hay không?
Cô nghĩ sẽ lắc đầu, nhưng lại tỏ vẻ do dự, mẹ kế như là nhìn ra điều gì đó, nắm lấy tay cô, nói cho cô nghe những bước cơ bản về thanh nhạc, tiếp đến là dạy cô cách đánh đàn.
Cô đối với đàn dương cầm tiếp xúc quá trễ, các ngón tay luôn cứng ngắc, cô như thế nào lại quá si mê, ngày qua ngày miệt mài nỗ lực học tập, mỗi ngày đều dành ra nhiều giờ để luyện đàn.
Cô không phải thiên tài, tay nghề đánh đàn của cô hiện tại chính là nhờ sự nỗ lực cố gắng mới đạt được.
Mà khi mẹ kế dạy cho cô đánh đàn, cô biến trở thành một đứa học trò được sủng ái nhất, qua lời kể của bà cô biết hắn học đánh đàn từ nhỏ, trời sinh hắn đối với âm nhạc có thiên chất bẩm sinh, tiếng đàn của hắn điêu luyện mà động lòng người, làm cho người khác nghe xong liền khó có thể quên được, nếu không phải hắn quá cô lập, thái độ lại quái gở khó hiểu, bằng không sẽ có rất nhiều người trong giới âm nhạc tán thưởng không ít.
Cô nhớ rõ biểu hiện của mẹ kế khi đó rất là kiêu hãnh, làm cho cô không khỏi tò mò, muốn nghe hắn đánh đàn một lần, bất quá còn chưa có cơ hội nghe qua.
Cô biết rõ nhiều việc của hắn, biết hắn biết đấu kiếm, cô cũng muốn học qua......
Mạnh Uyển Lôi không khỏi giật mình, loáng thoáng như là hiểu được cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện biểu tình kinh ngạc, cô sợ tới mức nhảy dựng lên. "Không có khả năng......" Cô làm sao có thể sẽ......
"Cái gì không có khả năng?" Thanh âm mềm mỏng đột nhiên truyền đến.
Mạnh Uyển Lôi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, vẻ mặt bối rối nhanh c