
Tác giả: Dạ Miên
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134851
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/851 lượt.
ơi năm trời, tôi sống trong dằn vặt, ray rứt . Tại sao tôi lại có thể đang tâm phản bội bạn chứ ? Để rồi tôi được gì ? Một đứa con không dám nhìn, và cái đầu lúc nào cũng phải cúi xuống vì mặc cảm, vì lo sợ.
Ông Khiết Minh chặc lưỡi :
- Tôi cũng đâu có nói mình vô tội . Tôi đã nói chúng ta kia mà . Nhưng tôi không thể không đau lòng . Trong khi tôi sống sung túc giàu có thì con tôi lại chật vật khổ sở vì miếng cơm manh áo . Nếu tôi được biết thì cho dẫu ngày xưa Ngọc Chi có bầm gan, xé ruột, tôi cũng chịu . Còn hơn con tôi phải như thế này . Tôi nói ra không phải vì xót nó mà nói, mà vì bà đã làm cho mọi chuyện trở nên khó giải quyết . Bây giờ, chúng ta không chỉ đối mặt với Ngọc Chi, mà còn phải đối mặt với Kỳ Cương nữa.
- Vậy theo ông, mình phải làm gì ?
- Tôi đã nói rồi . Tìm cách nâng đỡ nó trước đã.
Từ cô nhi viện trở về, ngay chiều hôm ấy, ông Khiết Minh cho gọi Kỳ Cương đến văn phòng . Kỳ Cương hồi hộp, không biết mình có điều gì sai sót . Anh vào làm ớ "Thành Đạt" có một tháng và chưa tìm ra cách để trả đũa Nguyên Tân . Thành thử, cuộc gặp mặt bất ngờ này làm anh hoang mang . Không biết là tốt hay xấu nữa.
- Con ngồi đi . Chắc là con lo lắng lắm, phải không ?
Nụ cười ấm áp và cách nói thân tình của ông Khiết Minh làm anh nhẹ lòng . Kỳ Cương khép nép ngồi xuống :
- Dạ, cũng có hơi lo, vì bất ngờ quá.
- Vậy ta vào thẳng vấn đề để con khỏi sốt ruột . Với cách nhìn của ta, con rất có khả năng trong kinh doanh . Ta muốn đưa con vào phòng kế hoạch của Tùng Nam cho con học hỏi phát triển . Con thấy sao ?
- Con... tôi... à ? - Kỳ Cương sửng sốt - Không thể được . Tôi có biết gì đâu . Tôi chỉ có thể làm nghệ thuật thôi.
- Nghệ thuật ?
- Vâng . Tôi rất thích vẽ . Chỉ tiếc là không có điều kiện nên đành lái xe để sống qua ngày.
Ông Khiết Minh gật gù :
- Thì ra vậy . Nhưng sao con không cho mình một cơ hội ?
Kỳ Cương lắc đầu :
- Tôi không dám . Chuyện quan trọng như vậy, tôi thật sự không có khả năng.
- Ta cho con học hỏi kia mà.
- Tại sao như vậy ?
Kỳ Cương hỏi thẳng . Ông Khiết Minh thoáng bối rối :
- À ! Ta đã nói là ta có cách nhìn riêng, và ta tin là ta sẽ không lầm .
Kỳ Cương đắn đo:
- Tôi chỉ sợ sẽ phụ lòng ông . Ông cho tôi thời gian suy nghĩ chớ ?
- Được - Ông Khiết Minh gật đầu - Con cứ việc suy nghĩ cho thật kỹ, nhưng ta thật lòng hy vọng con sẽ không từ chối.
Kỳ Cương đứng dậy :
- Thành thật cám ơn thiện ý của ông . Tôi xin phép.
Khi bà đã ngồi vào xe, Kỳ Cương lễ phép hỏi :
- Bà muốn đi đâu ạ ?
Uyển Phấn suy nghĩ :
- Ta đi ra vùng ngoại ô nhé . Tôi rất thích bầu không khí yên tĩnh ở đó.
- Vâng ạ.
Kỳ Cương làm theo ý bà . Xe chạy được một quãng, không thấy Kỳ Cương nói gì, bà Uyển Phấn gợi chuyện :
- Ban nãy, cậu nói là có chuyện khó giải quyết . Chuyện gì vậy ?
- À ! - Kỳ Cương cười - Cháu... xin phép cho cháu được xưng hô như thế ?
- Được . Tôi cũng không thích khách sáo . Cháu muốn gọi tôi là dì cũng được.
Kỳ Cương mừng rỡ :
- Vậy cho phép cháu gọi bằng dì . Vì dì rất gần với mẹ.
- Ừ.
Bà Uyển Phấn xúc động . Thằng bé chắc là thiếu tình mẫu tử lắm . Thật tội nghiệp ! Kỳ Cương không để ý vẻ buồn mênh mang trong mắt bà, anh bắt đầu câu chuyện :
- Dì Phấn à ! Dì nói ông Khiết Minh rất tốt, phải không ạ ?
- Đúng . Ông ấy là người đàn ông khó tìm đấy . Nhưng sao cháu hỏi như vậy ?
- Là vì... bỗng dưng ông ấy đối xử với cháu rất chân tình, khiến cháu khó nghĩ quá.
- Cháu nói dì chưa hiểu . Cụ thể như thế nào ?
Kỳ Cương ngập ngừng :
- Ông ấy cho cháu lên phòng kế hoạch làm việc, trong khi...
- Cái gì ? - Uyển Phấn sửng sốt - Dì nghe không lầm chứ ?
Kỳ Cương xác nhận :
- Dì cũng thấy kỳ phải không ? Cháu làm gì có khả năng chứ . Cháu thấy khó hiểu quá.
Bà Uyển Phấn thở hắt ra, có vẻ bực bội . Tại sao ông ấy lại nóng nảy và lộ liễu như vậy ? Đã nói là phải từ từ kia mà . Thật là... Bà muốn chết vì lo lắng . May là nó hỏi ý bà.
- Thế cháu định thế nào ?
Uyển Phấn dọ hỏi :
- Chắc cháu không nhận đâu . Cháu sợ lắm.
Bà Uyển Phấn thấy nhẹ nhõm :
- Cháu nghĩ phải lắm . Làm một việc không đúng khả năng là rất mạo hiểm.
- Vâng . Nhưng thật ra, cháu cũng tiếc . Cháu đã có một cơ hội đổi đời, vậy mà cháu lại không dám nắm lấy .
- Không đâu - Bà Uyển Phấn gạt đi - Cho dù đó là một cơ hội, nhưng cháu không thực hiện được thì có nắm lấy cũng không ích gì . Chút của cải, danh vọng phù du có nghĩa lý gì cơ chứ . Nếu cháu cố gắng sống tốt, sống đúng, rồi cũng lúc cháu đạt được điều cháu muốn . Đừng tiếc nuối một chút hư danh . Hiểu không ?
- Vâng . Cháu hiểu rồi . Dì nói chuyện hay, khiến cháu cảm thấy ghen với con trai dì . Anh ấy thành công là đúng rồi.
Bà Uyển Phấn thấy nhói ở tim :
- Chắc là cháu mong có mẹ lắm ?
Bà kín đáo quan sát Kỳ Cương.
- Vâng . Từ lúc có ý thức, cháu luôn mong ước điều đó . Nhưng rất tiếc...
- Mẹ cháu chắc là qua đời rồi ?
- Cháu cũng không rõ,