Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341892

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1892 lượt.

anh xuống xe. Anh tháo túi trên lưng cô xuống, khoác lên vai mình, nắm tay cô một cái ngắn ngủi, hỏi: “Lạnh không?”
Trình Ca nói: “Không lạnh.”
Anh lại hỏi: “Muốn ăn gì?”
Trình Ca hỏi: “Tiệm lần trước chúng ta ăn sáng còn kinh doanh không?”
Bành Dã cười một tiếng vô cùng nhạt, nói: “Đi xem thử.”
Trình Ca hỏi: “Anh cười cái gì?”
Bành Dã nói: “Cảm giác đã qua rất lâu, ngẫm lại cũng chỉ thời gian mấy tháng.”
Trình Ca nói: “Lần trước nói mời anh, kết quả anh trả tiền, lần này em mời.”
Bành Dã nói: “Được.”
Trấn nhỏ Tây Bộ vào đêm khuya, gió đêm bọc lá vàng cuốn trên đường. Hai người đi đến đầu con hẻm nhỏ, thấy tiệm dân tộc Tạng sáng đèn, vàng óng.
Gió đêm lạnh, vào tiệm liền ấm áp. Lúc này không có khách, ông chủ chuẩn bị đóng cửa, thấy họ, chào hỏi một đơn cuối cùng.
Trình Ca nói: “Ngồi chỗ lần trước.”
Bành Dã đi tới để vali và túi xuống; Trình Ca trực tiếp ngồi xuống, băng ghế lạnh đến mức nhức mông, cô không nén được rụt người một cái, lại bình tĩnh nói: “Gọi món giống lần trước.”
Bành Dã hỏi: “Ăn hết không?”
“Ăn hết, khẩu vị của em tốt hơn trước đây.”
Bành Dã cầm thực đơn trên bàn lên, một tờ giấy trắng được bọc một lớp plastic cứng, để trên tay hơi nhớp, gọi món giống lần trước: “Một phần tsampa, một ấm trà bơ, hai phần mì viên, một phần phô mai, một dĩa thịt dê nướng, một dĩa lưỡi bò hấp.”
Anh liếc nhìn ông chủ, ra hiệu đã gọi đủ.
“Tô Lạc Cao.” Vẻ mặt Trình Ca nghiêm túc.
Bành Dã: “Hửm?”
“Lần trước còn gọi Tô Lạc Cao.”
Bành Dã nhìn ông chủ: “Thêm Tô Lạc Cao.”
“Được.”
Bành Dã hơi híp mắt, quan sát gò má trắng nõn của Trình Ca: “Nhớ rõ như thế?”
Trình Ca rất nghiêm túc, lấy tay ra dấu trên bàn: “Món lần trước xếp thế này, sau khi anh vừa gọi xong, ở đây còn thiếu một dĩa.”
Lần trước chính là chỗ này, khi đó, cô chỉ muốn tình một đêm; mà anh không để cô vào mắt.
Khi ấy là buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ; lúc này là đêm khuya, gió thu đìu hiu.
Hai người nhìn đối phương, cứ nhìn như thế, không nói lời nào, cũng không lúng túng.
Nhìn một lúc, Trình Ca nhớ tới: “Ban nãy ở trạm xe, ngay cái nhìn đầu tiên gặp đã muốn nói, quên nói. — Anh đen một chút.”
Bành Dã cười: “Em trắng rồi.”
Không có khách khác, thức ăn mang lên rất nhanh.
Hai người giải quyết hết một bàn đồ ăn lớn, Bành Dã hỏi: “Ăn no chưa? Có cần gọi thêm nữa không?”
Trình Ca nói: “Ăn no rồi. Còn anh?”
Anh cười nhạt: “Ăn no rồi.”
Cô đứng dậy: “Em đi tính tiền.”
Anh gật đầu: “Được.”
Từ tiệm đi ra, Bành Dã một tay kéo vali, một tay đeo ba lô; Trình Ca đút hai tay trong túi đi bên cạnh anh.
Đường phố trong trấn nhỏ vào đêm khuya, đèn đường lờ mờ, xuyên qua chạc cây trơ trụi chiếu vào người hai người. Vali lăn trên đường đá không có người khác, át tiếng bước chân của hai người.
Gió lạnh cuốn lá rụng bên chân, Bành Dã hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Trình Ca nói. Cô lấy thuốc lá trong túi ra châm. Thuốc không cần uống, thuốc lá phải từ từ. Gió hơi lớn, cô nghiêng người chắn gió; Bành Dã đi lên, chắn hướng gió đến, che cho cô.
Gió dừng lại trong một khe hở nhỏ. Cô châm thuốc, Bành Dã khoác ba lô lên vai, giơ tay kéo mũ sau lưng cô lên.
Cô nhìn anh một cái, không nói, đội vào.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Trình Ca phả khói, nhàn nhạt hỏi: “Gầy đây rất bận?”
Bành Dã nói: “Không có bất kì thời gian rảnh nào.”
Trình Ca nói: “Ừm. Công việc này của anh, một năm bốn mùa đều bận.”
Trán Bành Dã sít chặt một cái, nhưng lại thả ra. Trong lời của cô không có một chút ý trách móc, chỉ là bình thản trình bày sự thật.
Bành Dã nói: “Làm nghề này, không còn cách nào khác.”
Trình Ca nói: “Muốn nhàn rỗi, chỉ có thể làm ông già Noel.”
Bành Dã liền cười.
Anh hỏi: “Em bận không?”
“Khoảng thời gian trước bận vô cùng, gần đây đỡ một chút.” Cô rẩy tàn thuốc, thờ ơ nói, “Anh yên tâm bận, lúc em không bận, đương nhiên sẽ sang đây thăm anh.”
Bành Dã không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trái tim lại nóng vô cùng.
Anh không đáp lại, Trình Ca cũng không nói thêm.
Hai người lại đi một lúc, đợi bình tĩnh lại rồi, Bành Dã nói: “Trình Ca.”
“Ừm?”
“Mỗi ngày anh đều nhớ em.” Giọng anh bình thường,
Cô cũng vân đạm phong khinh: “Em biết.”
Cho dù ở sâu trong khu không người, cho dù không có tín hiệu có thể kết nối liên lạc; anh nhớ cô, cô biết ngay.






Đến nhà nghỉ, Trình Ca hỏi: “Anh ở cùng phòng với ai?”
Bành Dã nói: “Tang Ương.”
Trình Ca hơi cụp mắt, hỏi: “Người trong đội đều đến?”
“Ừm.”
“Đạt Ngõa ở một mình?”
Trình Ca hỏi: “Gần đây bận rộn công việc không?”
Trước khi đi đón người, Bành Dã đã dặn không được nhắc đến chuyện Cáo Đen mua mạng, mọi người cũng đều biết chừng mực. Nhìn Bành Dã một cái, cười nói: “Cũng chỉ là mấy chuyện trước đây thôi, cô biết mà.”
Trình Ca còn muốn nói gì đó, Đào Tử, Hồ Dương tiến lên giúp cầm hành lý. Bành Dã nói: “Để trong phòng Đạt Ngõa.”
Nhiều tháng không gặp, mọi người vẫn thân thiết như trước đây.