
Có Một Thứ Cảm Xúc Không Lý Giải Được
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341900
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1900 lượt.
hính xác sẽ nói cho chú biết.”
**
Hơn một tháng sau đó, Trình Ca và Bành Dã bận rộn với công việc, không gặp nhau, điện thoại, tin nhắn cũng ít đến đáng thương.
Bên khu không người, Bành Dã thỉnh thoảng muốn gửi mấy tin nhắn cho Trình Ca, phải xem tín hiệu có tốt hay không.
Trình Ca thì chụp ảnh ở Siberia. Trong lúc rảnh rỗi, hai người thỉnh thoảng nói một câu, nhắn một tin, ngược lại cũng sống hòa thuận.
Cho đến rất nhiều ngày sau, Trình Ca mới ý thức được cô không cần rượu cồn cũng có thể đi vào giấc ngủ, không cần kích thích tinh thần cũng có thể tỉnh táo, cô sống yên lặng và bình thản.
Giữa tháng Mười, Trình Ca về từ Siberia, bận rộn xử lý công việc. Ở Siberia, cô gặp một thuyền trưởng tham gia bảo vệ cá voi ở Bắc Băng Dương. Trình Ca nảy sinh ý tưởng chụp ảnh tài liệu, định sau một thời gian ngắn nghỉ dưỡng sức ở Thượng Hải sẽ đi Bắc Cực.
Nhưng cuối tuần, Trình Ca nhận được điện thoại của người bạn làm ở tòa soạn nổi tiếng, họ định cử một phóng viên theo sát phỏng vấn đội tuần tra của trạm bảo vệ, hỏi Trình Ca có hứng thú tham gia đồng hành, chụp ảnh tin tức hình ảnh cho họ hay không.
Không xung đột với công việc hiện có của cô, Trình Ca đồng ý.
Sau đó, cô nhận được đơn tự giới thiệu và lộ trình của Tiết Phi, phóng viên tòa soạn gửi tới. Thời gian mười lăm ngày, ngày xuất phát là ba ngày sau.
Trình Ca tính thử, từ lần chia tay trước, có một tháng không gặp Bành Dã, một tin nhắn và điện thoại trước lại là một tuần trước. Trình Ca không có khúc mắc trong lòng, cầm di động lên chuẩn bị gọi điện thoại cho Bành Dã, nhưng lúc này điện thoại của Bành Dã đã tới.
Sự cảm ứng tâm linh kì lạ này. Trình Ca ngẩn người, nhận máy: “A lô?”
Bên cô yên tĩnh, bên anh giống như ở chợ.
Bành Dã không nói chuyện ngay, tay che ống nghe, đám Mười Sáu chọc cười bên cạnh, Bành Dã đuổi khẽ một tiếng: “Cút cút cút.”
Trình Ca: “…”
Bành Dã đi sang một bên, cách xa tiếng ồn, nói: “A lô?”
Trình Ca rót nước bên quầy bar, hỏi: “Mấy anh ở đâu vậy?”
Bành Dã nói: “Trấn Phong Nam.”
Trình Ca dừng một chút, không kiềm được khe khẽ hừ cười một tiếng.
Anh đương nhiên hiểu rõ nụ cười này, giọng thấp xuống, cười nói: “Không phải em đã sờ lại rồi sao?”
Trình Ca qua vụ này, hỏi: “Sao chạy đến đó vậy?”
“Tiện đường tới xem một chút.”
Đang nói, Trình Ca nghe được giọng A Hòe ở đầu bên kia: “Mấy anh vào đi.”
Trình Ca vô tình hay cố ý hỏi: “Tiện đường đi thăm anh Tư sao?”
Bành Dã tê cả da đầu: “…”
Trình Ca cười lạnh một tiếng, nói việc chính: “Anh có từng nghe thuyền bảo vệ cá voi tên Les Watson không?”
Bành Dã hơi ngẩn ra: “Có nghe qua.”
Trình Ca nói: “Ở Siberia, em đã gặp thuyền trưởng của chiếc thuyền đó. Em định qua một khoảng thời gian ngắn đi chụp ảnh tài liệu bảo vệ cá voi trên thuyền của ông ấy.”
“Rất hay.” Bành Dã nói.
Trình Ca hỏi: “Trước đây Thạch Đầu nói, anh thích biển?”
Bành Dã cúi đầu, sờ mũi mỉm cười: “Ừm.”
“Em chụp xong rồi mang về cho anh xem.”
“Được.” Bành Dã mỉm cười.
Trình Ca nói đoạn, lại bất thình lình đổi đề tài, hỏi: “Bao nhiêu ngày chúng ta không gặp nhau rồi?”
Bành Dã: “Ba mươi lăm ngày.”
“…” Hai đầu điện thoại đều yên ắng, lặng lẽ cười.
Trình Ca lại nói: “Có một phóng viên muốn đi theo phỏng vấn, anh biết chuyện này?”
“Ừm. Ba ngày sau.”
“Anh ta mời em đi cùng anh ta.”
“Em tới sao?”
“Ừm.”
“Ba ngày sau?”
Trình Ca suy nghĩ một chút, lại nói: “Bây giờ.”
Bành Dã đương nhiên thêm câu: “Mặc nhiều quần áo, bên này nhiệt độ giảm rất nhanh.”
Để điện thoại xuống, anh lơ đãng mỉm cười, xoay người đi vào trong cửa hàng của A Hòe.
Lần này đặc biệt vòng tới trấn Phong Nam là vì A Hòe phát hiện tung tích của Cáo Đen. Nhóm Mười Sáu nghe ngóng được, ba ngày trước Cáo Đen tới trấn Phong Nam dừng chân, đã tìm một người chị em trước đây của A Hòe.
Sau khi hỏi được chỗ ở của người chị em kia, Bành Dã gửi tin nhắn cho lão Trịnh nhắc anh ta cử người theo dõi.
Nói đến vụ treo thưởng của Cáo Đen, A Hòe nói: “Mấy anh phải trông anh Dã cho kĩ đó.”
Đám Mười Sáu bảo đảm: “Bọn anh đều cảnh giác mà.”
Một nhóm người cũng không ở chỗ A Hòe lâu. Sắp phải đi, A Hòe đi đến bên cạnh Bành Dã, hỏi: “Anh và Trình Ca ở cùng nhau rồi?”
Bành Dã hơi ngẩn ra;
A Hòe mỉm cười: “Không cần nhóm Tang Ương nói đâu, em nhìn thấy gương mặt vui vẻ của anh lúc gọi điện thoại ở ven đường rồi.”
Bành Dã “ừm” một tiếng.
A Hòe nói: “Anh Dã, coi trọng mạng của mình.”
Bành Dã gật đầu: “Anh biết.”
**
Trong đêm hôm ấy, lúc xe khách từ Lhasa đến trấn Phong Nam từ từ chạy vào ga vận chuyển hành khách, Trình Ca đã thấy Bành Dã chờ trên sân ga. Hơn một tháng không gặp, người hình như đen một chút.
Anh cũng liếc mắt nhìn thấy cô, đi theo xe về phía trước.
Trình Ca ngồi phía sau, hành khách đằng trước chen chúc xuống như ong vỡ tổ. Cô kéo vali đeo túi, từ từ di chuyển phía sau, lúc xuống xe nhìn thấy Bành Dã chờ bên cạnh cửa, đang ngước nhìn cô.
Người đằng trước đi xuống, anh đi lên xe xách vali cho cô, cô đi theo sau lưng