Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Tác giả: Cửu Cửu

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341668

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1668 lượt.

g mắt nhìn Cốc Tử.
Cốc Tử trừng mắt nhìn lại anh rồi huơ tay như đuổi ruồi, cô lấy chân đạp anh ra xa rồi lại tiếp tục nói chuyện với Hạ Dữ Quân, chủ yếu là mấy chuyện công việc và vài việc lặt vặt. Trần Kiều vừa lúi húi phía bếp vừa dỏng tai lên nghe cô nói chuyện, câu cuối cùng của cô là, "Ơ, anh đến rồi à, em ra mở cửa cho."
Trần Kiều thấy thế thì vội vàng chạy ngay tới chỗ cô, dí tay ấn lên trán cô hậm hực bảo, "Này này, làm gì mà nhiệt tình thế, em cố ý chọc tức anh phải không?"
"Xì..." Cốc Tử cười hỉ hả, "Chị đây muốn nhiệt tình thì chú ngăn được chắc?" Cô hất tay anh ra, "Hừ, đến ghét, tay đến là lạnh."
Sau khi Hạ Dữ Quân bước vào nhà thì Trần Kiều đột nhiên thấy thế giới này thật đáng ghét. Cốc Tử và Hạ Dữ Quân nói chuyện vui vẻ, ngay cả tiểu Dược Dược cũng đáng ghét nốt, đã được anh \'dạy dỗ\' mấy ngày nay rồi mà cũng sấn lấy hắn, luôn miệng gọi Hạ Dữ Quân là ba nuôi, ba nuôi. Cái thằng cha Hạ Dữ Quân này sao càng nhìn mặt càng thấy ghét, cái gì cũng muốn tranh với anh là sao?
Vừa đúng lúc ấy, bà Lâm Thanh về đến nhà, Trần Kiều tranh thủ thể hiện đang \'ra sức làm việc\', bà Lâm Thanh thấy vậy thương quá bèn đẩy anh ra ngoài rồi nháy mắt ra hiệu, Trần Kiều ngay lập tức hiểu ý, mỉm cười cảm ơn bà. Trần Kiều nhanh chóng lấy lại phong thái, đĩnh đạc bước ra ngồi xuống cạnh Hạ Dữ Quân, không thấy chút xã giao gì, anh cười nhẹ, "Anh Hạ, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?"
Cốc Tử phút chốc không nói lên lời, còn Hạ Dữ Quân lại bình thản đáp, "Không ngờ anh Trần đây lại là người thích ăn nhờ ở đậu như vậy."
Cốc Tử nhanh chóng định thần, cô ngồi một bên bóc quýt Hạ Dữ Quân vừa mang đến chia một nửa cho Dược Dược rồi ăn một nửa rất vui vẻ, vừa ăn vừa nghe hai người đàn ông chín chắn kia móc máy nhau, cảm giác cũng không tệ chút nào. Cốc Tử chẳng chen vào được mấy câu nên không nói gì nữa, cả hai tay này đều chẳng vừa. Một lát sau bà Lâm Thanh gọi mọi người vào dùng bữa, Cốc Tử chọn một chỗ ngồi xuống, Hạ Dữ Quân và Trần Kiều chẳng ai bảo ai, mỗi người ngồi một bên cạnh ghế Cốc Tử.
Dược Dược bị đá khỏi cuộc thi tranh giành chỗ ngồi cạnh mẹ thì tủi thân nhìn cả hai người đàn ông rồi lại quay sang nhìn mẹ. Trần Kiều nhanh chân đứng dậy kéo đầu ghế của Cốc Tử lại sát phía mình, rồi bế Dược Dược ngồi lên đùi mình, một bàn bốn người rõ ràng chia làm hai phe, Trần Kiều cười hỉ hả, "Anh Hạ đã nhường rồi."
Hạ Dữ Quân cười nhạt, "Tôi không để ý mấy chuyện thiếu phong độ như vậy."
"Cảm ơn anh đã nhường."
"Nhưng tôi có nhường gì đâu?"
"Vậy tôi càng không nhường."
Cốc Tử thấy tình hình trước mắt khó xử quá, hai người này tưởng họ đang đấu võ với nhau chắc, thế cô là cái gì? Cô cũng nói một câu \'cảm ơn đã nhường\', rồi bê đi một đĩa bí đỏ rán trứng, vừa đi vừa gọi Dược Dược, "Dược Dược, chúng ta ra đây."
Dược Dược ngơ ngác tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả, nhường nhau là thế nào? Cốc Tử vừa kéo thằng bé đi vừa giải thích, "Cảm ơn đã nhường nghĩa là cảm ơn ai đã để cho mình thứ gì đó mà mình vẫn thích. Ví dụ như đĩa rau này chẳng hạn, chẳng phải con rất thích ăn món này sao?"
Cốc Dược chu mỏ lên, "Nhưng bà ngoại làm nhiều món ngon lắm, con không chỉ thích ăn mỗi món này, con còn muốn ăn cơm."
"Thế thì con đi ăn đi, mẹ đi viết bài đây!" Nói rồi cô bỏ tay thằng bé ra đi thẳng vào phòng.
Đột nhiên Cốc Tử thấy mình có cảm hứng viết lạ lùng... Cảm hứng đến là dồi dào, hai người đàn ông đang ghen tuông, ra sức cạnh khoé nhau kể ra cũng rất thú vị, cho tình tiết này vào tiểu thuyết chắc chắn rất hấp dẫn. Cốc Tử mở máy tính, các ngón tay thon dài của cô lướt nhẹ trên phím như chơi đàn, thỉnh thoảng cô lập quay ra gắp một miếng bí đỏ cho vào miệng. Một loáng đã hai tiếng trôi qua, lúc cô viết có nghe tiếng bà Lâm Thanh gọi nhưng cô không để ý, chỉ vâng một tiếng cho phải phép. Lúc cô dừng tay thì phần mở đầu cũng đã xong, đĩa bí đỏ bên cạnh cũng đã nằm trọn trong bụng. Cô hít một hơi thật dài rồi vươn vai đứng lên đi vào nhà vệ sinh, lúc cô trở ra lại thấy Trần Kiều đang ngồi trước máy tính gõ lách cách gì đó. Cô nhón chân lại gần xem anh viết gì, "Cốc Quân Nhan phát hiện ra rằng thực tình cô rất yêu Trần Kiều, vì anh vừa dễ thương vừa tốt bụng, cuối cùng cô đã ngã vào vòng tay anh. Mùi thơm phảng phất trên người cô..."
Cốc Tử đột nhiên nghĩ đến mấy chữ thể hiện đúng tâm trạng của cô lúc này, thật rối như tơ vì nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô đưa tay cốc nhẹ lên đầu anh, "Trần Kiều, anh bị trúng gió à?"
Trần Kiều quay lại nhìn cô cười hì hì, rồi anh tuyên bố giọng hùng hồn, "Anh vừa xem qua cuốn sách của em, em định viết chuyện tình tay ba hử? Em đừng có mơ? Em theo mình anh là được rồi, nói cho em biết, tư tưởng đó của em không được đâu nhé. Anh đã giúp em thay đổi kết cục câu chuyện rồi. Ừm, phải lưu lại đã... Hì hì..."
Cốc Tử lập tức nghẹn lời, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, thấy có thêm vài vết thương, cô chẳng buồn hỏi han gì, chỉ đá anh một cái, "Cút ngay ra kia cho tôi."
Trần Kiều mặt dày lấy ghế lại ngồi cạnh cô, "Quân Quân, mặt anh lại có mấy vết thương n


pacman, rainbows, and roller s