Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Tác giả: Nữ Vương Không Ở Nhà

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1342083

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2083 lượt.

g như vậy . . . . . “
Tô Hồng Tụ đánh vào đầu vai anh: “Mạnh Tư Thành đây là đang dưới lầu nhà em, tại sao có thể như vậy? Anh để cho em về sau làm cách nào gặp người!”
Mạnh Tư Thành nhìn thấy cô khóc chỉ cho là cô nhất thời tức giận, vì vậy hôn trấn an cô: “Về sau không bao giờ làm như vậy nữa, đây là lần duy nhất có được không? Phía dưới của anh trướng đến khó chịu, nó nhớ em, nhớ suốt mấy ngày.” Lúc nói đến đây, cái đó cứng rắn như cũ ở giữa hai chân cô mè nheo, tại cửa u cốc thử dò xét đi vào.
Tô Hồng Tụ nghe anh nói như vậy, trên mặt nóng hơn, nhưng loại chuyện như vậy dĩ nhiên là không muốn đồng ý, hơn nữa cảm giác cái đó quen thuộc từng để cho mình dục tiên dục tử, vì vậy chỉ có thể cắn môi, quả đấm vô ý thức đánh vào anh.
Chỉ là tại nơi mềm mại của mình bị vật cứng rắn của anh cọ vào, ngay lúc quả đấm của mình nhẹ nhàng đánh vào bộ ngực kiên cố của anh, một loại cảm giác như có như không tê dại chạy khắp toàn thân, khiến thân thể xụi lơ, phía dưới của cô cũng cảm thấy ướt át. Vì vậy chỉ có thể mềm nhũn mặc cho anh áp mình lên trên tường, vì dưới thân ướt át liền dẫn dụ vật cứng làm cho nó ngày càng bành trướng hơn.
Dựa vào kinh nghiệm Mạnh Tư Thành dĩ nhiên biết cô gái này đang khẩu thị tâm phi (nghĩ theo một kiểu, nói theo một kiểu khác), lại thêm tại nơi đó ẩm ướt dụ hoặc, anh dứt khoát để cho lưng của cô chống đỡ tựa vào tường, kéo một chân của cô ra rồi nâng cao bắp đùi lên, để một chân sau chống đỡ sức nặng của cơ thể, sau đó thắt lưng dùng lực mạnh, tiến vào nơi ấm áp.
Vì vậy ở trong bóng tối nơi góc khuất cầu thang, trừ tiếng đàn ông nặng nề thở dốc, tiếng phụ nữ đè nén rên rỉ, còn một loại thanh âm là tiếng nước trơn trượt tạo ra do va chạm.
Vào giờ phút này, Tô Hồng Tụ đã bị vật cứng hoàn toàn dính lên trên tường, cố tình vật này uy hiếp không dừng lại chút nào, vẫn lần lượt tiến vào giống như muốn đem cô đính vào sâu hoàn toàn.
Cách một tầng trang phục, cô nghe được tiếng lưng của mình đụng trên tường, thật may phía sau là tường nếu như đó là ghế sofa hay ghế ngồi trong ôtô, nhất định là không chịu nổi loại lực đạo mạnh mẽ này.
Nhưng sức lực của anh vẫn còn quá mãnh liệt, cô khó nhịn, ngước đầu tựa vào trên tường, dùng sức cắn môi để cho mình không phát ra bất kì thanh âm nào, phải biết bên cạnh lối đi nhỏ này tùy thời cũng có người đi qua, nếu như bị người thấy cô hoàn toàn không còn thể diện sống nữa!
Giống như chính cảm giác khẩn trương sợ bị người ta phát hiện, lai làm cho thân thể cô nhạy cảm hơn so với bình thường, hơn nữa cảm giác từ những đụng chạm có quy luật của người cô yêu, giống như từng cái từng cái đụng vào trong lòng của cô, làm cho toàn thân cô dâng lên một loại cảm giác vui vẻ khó nói thành lời, làm cho cô không nhịn được muốn thét chói tai, khóc rống, làm cho cô nghĩ lớn tiếng nói không. Nước mắt của cô từ từ trượt xuống, cô cảm thấy có một cái gì đó trôi qua ngay trước mắt nhưng không cách nào nắm bắt được dù chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi!
Mạnh Tư Thành cảm nhận được sự biến hoá trong cơ thể của cô gái dưới thân, vì vậy thả chậm tốc độ, thúc vào theo tần số chín cạn một sâu, ở lối vào trằn trọc một phen rồi mới đi vào mà không vào hết.
Tô Hồng Tụ bị trêu chọc không chịu được, dùng sức cắn môi dưới như muốn cắn ra máu: “Mạnh Tư Thành, cho em. . . . . Không được. . . . . .”
Mạnh Tư Thành nghe được cô cầu khẩn, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó bắt đầu đỡ lấy eo cô mạnh mẽ thúc vào.
Ở nơi này đang luật động mạnh, thì trong hàng lang truyền đến tiếng bước chân, một bà lão được cháu trai nâng đỡ, chống gậy tập tễnh đi ra cửa phòng, đây là chủ nhà của lầu dưới.
Bà lão mặc dù tai, mắt đã kém nhưng giống như nghe thấy động tĩnh: “Tiếu Cảnh, cháu nghe xem phải có tiếng gì đó không?”
Cháu trai như còn ít tuổi, giọng nói nghe còn non nớt: “Có, bà nội, hình như có tiếng, nhưng không biết có chuyện gì!”
Bà lão cau mày đỡ mắt kính: “Sắp sang năm mới, gần đến mười hai giờ rồi, cũng không biết nhà nào không an phận như vậy.”
Cháu trai không hiểu thế nào là an phận với không an phận, nhưng rất hiếu thuận: “Bà nội, chúng ta mặc kệ người khác, cháu dẫn bà đi xuống dưới tản bộ tiêu cơm một chút.”
Bà lão thấy cháu trai hiếu thuận, cũng không nghĩ gì nữa, vui vẻ nói: “Tốt. . . . . Chúng ta đi.”
Nói xong hai bà cháu liền cẩn thận đi ra theo lối đi nhỏ, khoảng cách giữa hai người đi trên đường với Tô Hồng Tụ chỉ khoảng một mét.
Tô Hồng Tụ bị dính trên tường, thân thể đã cứng nhắc, xuyên qua đầu vai Mạnh Tư Thành, cô sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hai bà cháu đang từ từ đi qua ở phía đối diện, lúc này, chỉ cần bọn họ hơi nghiêng đầu, đoán chừng là có thể thấy vẻ mặt chật vật không chịu nổi của mình bên cạnh góc khuất cầu thang.
Mạnh Tư Thành lúc này không tự nhiên phải dừng lại động tác, ôm chặt Tô Hồng Tụ, đồng thời lấy áo khoác ngoài của mình và áo khoác nhung bao chặt thân thể hai người, không để cho người khác thấy.
Cuối cùng cũng đợi được hai người kia đi ra ngoài, Tô Hồng Tụ lúc này mới phát hiện ra đầu ngón tay mình bấm s