
Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Tác giả: Nữ Vương Không Ở Nhà
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1342082
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2082 lượt.
âu vào thịt Mạnh Tư Thành qua một lớp áo, cô vội vàng buông tay ra, mờ mịt luống cuống nói: “Mau, mau buông ra. . . . . “
Mạnh Tư Thành biết cô sợ, anh cúi đầu trấn an hôn lên môi cô: “Không phải sợ, vừa rồi em muốn, giờ anh cho em.” Nói xong anh tiếp tục động tác mới dừng lại, dùng hơi sức toàn thân thúc vào chỗ sâu nhất của cô.
Tô Hồng Tụ thế nào cũng không nghĩ đến ở nơi này, giờ phút này Mạnh tư Thành vậy mà xông vào trong cơ thể mình, hơn nữa còn vào chỗ sâu nhất, vì vậy cô không hề phòng bị luống cuống, sợ hãi cứ như vậy bị đưa lên cao trào!
Đầu óc cô trống rỗng, đúng là như pháo hoa nở rộ, là bông pháo hoa trong nháy mắt nở ra!
Cũng chính vào lúc này, tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, một năm mới bắt đầu, bọn họ nghe được tiếng hoan hô từ phía bên ngoài truyền đến, nghe được tiếng pháo hoa nở rộ, cũng nghe được vô số tiếng pháo đốt vang lên xa gần.
Cô ở nơi này bắt đầu một năm mới, ở nơi này tiếng pháo hoa nở rộ, ở nơi này thời điểm nhà nhà đốt đèn đón năm mới, ở trong bóng tối nơi góc cầu thang, tựa vào trên tường im lặng, cô nằm ở đầu vai anh lặng lẽ khóc sụt sùi, cảm thụ một khắc rung động anh mang đến.
Tô Hồng Tụ buông lỏng, lặng lẽ cảm thụ sự nóng bỏng trong cơ thể, chợt nhớ tới một chuyện: “Anh không có dùng biện pháp an toàn!” Trừ hai lần đầu ra, về sau họ đều dùng biện pháp an toàn, lần này là trong lúc vội vàng nên không có dùng.
Mạnh Tư Thành giúp cô kéo quần ngủ lên, lại chỉnh áo khoác nhung bao chặt cô, khi anh đang giúp cô vỗ hết bụi đất trên tóc thì nghe cô nói như vậy. Anh ngừng lại, vuốt mái tóc cô nói; “Nếu nhỡ có thì sinh thôi.”
Tô Hồng Tụ cắn môi không nói lời nào, thật ra thì Mạnh Tư Thành nói không sai, tuổi bọn họ không còn nhỏ nữa, ngộ nhỡ có đứa bé cũng không lo, chỉ là bọn họ vẫn chưa kết hôn, hơn nữa chuyện này cô còn chưa nói cho mẹ biết!
Nhớ tới mẹ, Tô Hồng Tụ chợt tỉnh táo, vội vàng đẩy Mạnh Tư Thành ra, hốt hoảng đứng dậy: “Không được, em xuống đã lâu rồi, mẹ em nhất định sẽ lo lắng, em phải về nhanh thôi.” Nói xong cô vòng qua Mạnh Tư Thành muốn chạy nhanh lên lầu.
Một tay Mạnh Tư Thành kéo cô lại, cô gấp gáp giải thích: “Em chỉ nói là đi đổ rác, giờ đã lâu như vậy! Mẹ em chắc lo lắng lắm rồi!”
Tô Hồng Tụ bước từng bước cứng nhắc trốn về phòng mình, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được, cố tình lúc này chuông điện thoại vang lên, là tiếng báo tin nhắn. Mở ra nhìn, dĩ nhiên là tin nhắn của Mạnh Tư Thành: “Sau khi về, mẹ em có phát hiện ra cái gì hay không?”
Đúng lúc tâm tình Tô Hồng Tụ không tốt, trực tiếp nhắn trở về ba chữ: “Không biết.” Mà thật sự cô không biết, thoạt nhìn thái độ của mẹ rất lạ, giống như nhìn thấu tất cả nhưng lại không nói gì, nên rốt cuộc cô không biết mẹ biết hay không nữa!
Bên kia Mạnh Tư Thành nhìn thấy ba chữ này không biết là tâm tình gì, điện thoại di động yên tĩnh sau một lúc lâu mới có tin nhắn trở lại: “Mặt của em đã hồng thành như vậy, mà mẹ em không cảm thấy kì quái sao?”
Tô Hồng Tụ nhìn câu hỏi này, đột nhiên như hiểu rõ cái gì, như vậy mới vừa rồi cái cảm giác vừa thẹn vừa xấu hổ trước mặt mẹ nhất thời chuyển thành lửa giận, Mạnh Tư Thành a Mạnh Tư Thành, anh thật là giảo hoạt, xem ra anh đã sớm tính toán đến mình không thể gạt được mắt nhìn của mẹ, cố ý dẫn mình tới cầu thang làm chuyện như vậy, để làm mẹ chú ý sao? Lúc này Tô Hồng Tụ đã hoàn toàn quên mất mới vừa rồi thật ra thì mình cũng đã ý loạn tình mê, nếu chỉ bằng một mình Mạnh Tư Thành làm sao có thể làm ra chuyện? Trong lòng cô bây giờ chỉ cảm thấy tất cả chuyện này là âm mưu của Mạnh Tư Thành!
Vì vậy cô cũng không ngủ được, cầm điện thoại gọi cho Mạnh Tư Thành, hỏi: “Anh là cố ý có phải hay không?”
Mạnh Tư Thành không hiểu: “Cố ý cái gi?”
Tô Hồng Tụ dứt khoát nói thẳng: “Anh, anh cố ý ở góc cầu thang cùng em thân thiết, như vậy mẹ em sẽ đem lòng nghi ngờ, sau đó em sẽ không thể không nói cho mẹ biết chuyện của chùng ta, có đúng hay không?”
Bên kia Mạnh Tư Thành trầm mặc, sau mới chậm rãi hỏi: “Vậy tại sao em không nói cho mẹ mình biết chuyện của chúng ta?”
Thật ra thì Tô Hồng Tụ luôn do dự khi nói cho mẹ biết, hôm nay Mạnh Tư Thành vừa hỏi như vậy, không biết làm sao chỉ giải thích: “Em lập tức sẽ nói, em chưa bảo sẽ không nói!”
Mạnh Tư Thành lại tiếp tục ép hỏi: “Nhưng em vẫn chưa nói, không phải sao?”
Tô Hồng Tụ cảm thấy Mạnh Tư Thành từng bước ép sát, biết mình đuối lý, nhưng cô cố nói: “Mạnh Tư Thành, chúng ta là đang thảo luận vấn đề anh cố ý hay không, chứ không phải đang thảo luận việc tại sao em không nói với mẹ chuyện chúng ta.”
Mạnh Tư Thành nghe ra giọng cô không tốt, vì vậy dứt khoát thừa nhận: “Đúng, anh chính là cố ý.”
Tô Hồng Tụ hơi tức giận: “Anh, làm sao anh có thể như vậy chứ? Như vậy làm em mất hết thể diện anh có biết không? Mẹ em tư tưởng rất bảo thủ, nếu để mẹ biết, em còn mặt mũi nào nhìn mẹ đây?”
Tô Hồng Tụ hơi tức giận: “Anh, làm sao anh có thể như vậy chứ? Như vậy làm em mất hết thể diện anh có b