XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả

Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341310

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1310 lượt.

nạt con bé.”






Ông bố tài phiệt của Tây Tử uống hơi nhiều, vừa về đến nhà đã nghiêng người nằm bẹp xuống giường ngáy khò khò. Tây Tử khách sáo tiễn cảnh vệ và tài xế về, sau đó quay lại cởi giày tất, đắp chăn cho ba rồi đi thay quần áo tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi xếp bằng cạnh mép giường, ngẩn người nhìn bamình. Ba cô vất vả, cô biết; ba rất thương cô, cô cũng biết, thế nhưng sao cô lại u mê hồ đồ mà kết hôn......
Điện thoại bên cạnh cô rung lên, cô nhìn lướt qua, hơi nhăn mặt. Cô đứng dậy, cầm điện thoại ra phòng khách, bấm nút nghe.
Hồ Quân không nói mấy lời vô nghĩa mà vào thẳng vấn đề: "Tôi đang đợi cô dưới tầng một......"
Tây Tử vừa đi ra ban công, đã thấy Hồ Quân đang ngồi trên bồn hoa đối diện, dáng vẻ lười biếng, trong tay còn kẹp điếu thuốc. Có vẻ anh ta luôn mang vẻ bất cần đời như vậy.
Sự việc tới mức này, trước đó Hồ Quân cũng không ngờ tới. Ban đầu, anh chỉ muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người, nhưng ánh mắt chán ghét của cô thật sự khiến anh tức chết, chỉ muốn cho cô bé này cũng phải khó chịu một lần. Nhưng không ngờ rằng thái hậu nhà mình lại chọn trúng Tây Tử, còn yêu cầu lão gia nhà mình chuẩn bị một cuộc gặp mặt thông gia vừa đơn giản lại long trọng, còn có ông bố cực phẩm của Tây Tử nữa......
Nếu Hồ Quân có thể thành thật chút, chắc chắn sẽ biết, mặc dù bản thân vẫn không muốn kết hôn, nhưng cũng không chống đối việc cưới Tây Tử. Ngược lại, còn có phần mong đợi. Dĩ nhiên, đây là việc đã chôn sâu trong lòng, e rằng bản thân cố ý quên mất.
Hồ Quân nhướng mày:
"Tôi vẫn còn nhớ, vừa rồi ở Cẩm Giang, cô nói nếu tôi dám cưới, thì cô dám gả, sao đây? Bây giờ đã sợ rồi, cô sợ gì chứ? Sợ tôi ăn cô, hay sợ sau này sẽ yêu tôi, khó kìm nén tình cảm, không thể thoát ra được?"
Tây Tử cười:
"Cục phó Hồ, dù gì ngài cũng là lãnh đạo, chúng ta có thể đừng nói những lời buồn nôn như vậy được không? Bữa cơm tối nay rất đắt, chốc nữa lại phải nôn ra cũng không có lời, tôi không có thời gian pha trò với ngài, cứ thẳng thắn đi có được không?"
Cô bé này giống y chang cái súng máy, pằng pằng pằng, từng từ từng chữ đều mang mùi thuốc súng. Hồ Quân bị cô làm cho nghẹn lời, khuôn mặt lưu manh cố nở nụ cười. Nhưng anh cũng không tức, tức giận vì cô bé này cũng không đáng. Dù thế nào đi nữa, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh cũng hiểu nếu lão gia và thái hậu đều thích Tây Tử, ba Tây Tử cũng vội vã muốn gả con gái, không bằng tương kế tựu kế, xem như một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Hồ Quân cũng không phải là người chịu thua thiệt, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới:
"Tôi cũng chỉ phòng ngừa chu đáo, thăm dò cô trước một chút. Theo như tôi biết, đàn bà đều là loài nghĩ một đằng nói một nẻo, dù mở miệng bảo không thích, nhưng trong lòng lại hận không thể bám chặt lấy. Loại đàn bà như vậy tôi gặp nhiều rồi. Tôi chỉ sợ cô yêu tôi, đến lúc đó lại muốn chết muốn sống cùng tôi, tôi không chịu nổi đâu."
Tây Tử liếc nhìn anh ta:
"Tôi có thể thề với Mao chủ tịch, đời này không bao giờ yêu ngài, biết điều bỏ trái tim của ngài vào lại trong bụng đi!"
Khóe miệng Hồ Quân co quắp, hồi lâu mới mở miệng: "Ba cô và ông bà nhà tôi đều đã ưng thuận, không bằng hai ta làm thân trước, rồi kết hôn sau."
Tây Tử nhướng mày, Hồ Quân lại nói tiếp:
"Cô đừng hoang tưởng, cô không phải là mẫu người của tôi. Tôi chỉ cảm thấy chuyện xem mắt rất phiền nhiễu. Cô cũng vậy, tôi cũng không tin hôm nay cô cam tâm tình nguyện đi."
Tây Tử liếc nhìn anh:
"Việc này hình như không liên quan tới chuyện hai ta có kết hôn hay không."
"Sao lại không liên quan chứ? Hai ta nam chưa cưới nữ chưa gả. Nếu kết hôn, dù là ba cô hay lão gia và thái hậu nhà tôi, tất cả đều hết lo lắng, cuộc sống sau này cũng yên bình rồi."
Tây Tử liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, nói thẳng:
"Tôi không hề muốn gả cho anh."
Hồ Quân vô cùng tức giận, lửa giận dâng trào, tắc nghẽn trong lồng ngực lên không nổi mà xuống cũng chẳng xongvô cùng khó chịu. Cô bé này không bao giờ buông tha cơ hội chọc ngoáy anh.
Hồ Quân hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn:
"Yên tâm đi! Người vợ như cô, tôi cũng chẳng vừa mắt, chỉ muốn có tờ giấy chứng nhận kết hôn để lừa gạt mọi người cho xong việc, cô nghĩ tôi vui khi cưới cô chắc!"
Nói thật, Tây Tử hơi nghi ngờ nhân phẩm của Hồ Quân. Người này nhất định là loại suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Ngày hôm đó, khi thấy cô tập võ toát mồ hôi mà còn có thể nghĩ linh tinh được. Cô cũng nghi ngờ trong đầu anh ta không phải là tuỷ não mà là tinh trùng.
Nhưng mà chuyện đến nước này cô cũng biết, đây là con đường duy nhất. Lại nói, ba cô như vậy khiến trong lòng cô thật sự rối loạn. Mặc dù ba cô vẫn hay càu nhàu, nhưng than thở khóc lóc như hôm nay thì chưa từng có.
Ba cô rất thương cô, hai mươi bảy năm qua trong lòng ông chỉ có đứa con gái này, ngay cả một người để bầu bạn cũng không có. Không phải Tây Tử không nghĩ tới việc tìm cho ba một người bạn già, nhưng lại bị ba cô từ chối. Có lẽ đợi cô kết hôn rồi, ba