
Tác giả: A Bạch Bạch
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341095
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1095 lượt.
mừng rỡ.
Trong hơn ba mươi năm sinh mệnh của anh, chưa từng được nếm trải hương vị của lưỡng tình tương duyệt, anh không hề biết, hương vị này lại ngọt ngào như thế, đẩy dục vọng của người ta đến mức điên cuồng như thế.
Anh muốn vứt bỏ hết lý trí ôm chặt cô gào thét, anh muốn, rất muốn--nhưng mà anh không thể, cô vẫn say.
“Vậy vì sao hôm nay lại chạy trốn?” Anh nhẹ giọng hỏi. Cô không biết rằng phản ứng lúc đó của cô đã cắt trong lòng anh một nhát dao, mặc dù những lời cô vừa nói đã chữa khỏi, nhưng nó vẫn ở đó đau âm ỉ.
Cô không có trả lời.
Rất lâu, rất lâu sau đó, chỉ có tiếng bước chân của anh.
Cô im lìm nằm trên lưng anh, hít thở nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, anh phát giác có cái gì không đúng, cổ áo cư nhiên lại hơi ẩm ướt.
“Tôi sợ……….” Cô nghẹn ngào, thấp giọng nói.
Trái tim thoáng cái bị nước mắt cô hoà tan, vô cùng ẩm ướt: “Sợ cái gì?”
“Tôi sợ……….” Cô lắc lắc đầu, giọng nói chứa sự yếu ớt như đứa trẻ hiếm thấy, “Những thứ kia quá tốt, tôi không dám nhận, nhỡ một ngày nào đó sẽ lại bị ông trời cướp mất…………”
Ông trời! Rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Lôi Húc Minh thấy như có gì đó đè chặt lồng ngực mình, làm anh khó chịu không thôi. Anh không nghĩ ra được, thật sự không thể nghĩ ra được. Ngay cả chuyện bị bạn thân phản bội cũng có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói mỗi người đều có cái khó riêng , đến tột cùng là chuyện gì có thể khiến cô cảm thấy mình không thể có được những thứ tốt đẹp.
Cô tiếp tục ngập ngừng lẩm bẩm: “Tôi vốn không nên xuất hiện trên thế giới này…….Tôi không có cái gì cả ………Tôi không dám nhận……..”
“Vì sao?” Là cái gì chẹn ở cổ họng anh, sao lên tiếng khó khăn như vậy.
Cô nhăn mày: “Đừng trở mình………..Đừng trở mình…….Rất đau………”
“Được, được, tôi sẽ không trở mình………” Anh nói với cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể chảy thành dòng nước.
“Tốt quá.” Cô hân hoan đáp, đầu cô đặt trên lưng anh, vuốt nhè nhẹ, “Hương vị của anh thật sự rất giống anh ấy……….” Taycô xoa xoa mái tóc như tơ lụa đen nhánh của anh, “Tóc cũng thật giống……….Thật sự rất giống nha…….”
“Thật sự rất giống sao?”
“Phải.” Cô gật đầu nhu thuận khác thường , thoả mãn thở ra, ôm cổ anh thật chặt, “Anh ở luôn trong mộng cùng với tôi được không?”
“Được.”
Trong mộng, trong hiện thực, anh sẽ luôn ở bên cô.
Không rời, không xa. Vĩnh viễn, vĩnh viễn.
Cô lại thấy cô bé gái kia.
Cô bé ấy giống hệt cô bé cô vẫn hay mơ thấy trong mộng, ngồi ở cổng viện, bên cạnh là ít hành lý đơn giản, ôm gối, cắn môi nhìn mọi người qua lại.
Qúa xa. Bóng dáng rất mơ hồ. Nhưng mà cô dường như lại có thể thấy rõ ánh mắt sáng ngời của cô bé ấy mỗi khi thấy có xe chạy về phía bệnh viện.
Nhưng cô biết ánh sáng ấy luôn không kéo dài, mỗi khi những chiếc xe chạy tới gần cô bé , ánh sáng ấy sẽ vụt tắt.
Cô biết mình sẽ nhìn thấy cô bé ấy cứ nhen nhóm hy vọng, để rồi mỗi lần đều thất vọng, nhìn thấy cô bé ấy ngồi đó từ sớm tới tối, một mực chờ đợi, chờ từ khi trời sáng tới lúc trời đầy sao. Từ mất mát đến chờ mong rồi đến thất vọng, cuối cùng trở nên tuyệt vọng.
Cô gái ở trong lòng trả lời cô.
Nắm lấy nha.
Cô muốn hét to bảo cô gái ngàn vạn lần đừng từ bỏ, nhưng mà cơ thể bất luận ra sao cũng không chịu động đậy.
Cô nóng nảy, cố gắng vùng vẫy đứng lên --
Cô mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà.
Màu đen. Trên bề mặt có điểm xuyết một hình tròn khác thường hơi trong suốt.
Quen thuộc lại xa lạ.
Quen thuộc đến mức cô biết hình tròn điểm xuyết này trong bóng tối có thể phát ra ánh sáng mỏng manh, hơn nữa được sắp xếp phân bố có quy luật, là dựa vào bản đồ tinh tú mà sắp xếp.
Xa lạ là, cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Trong phòng có mở điều hòa ấm áp.
Cô lật chăn nhổm dậy, vừa động đậy đã cảm thấy đầu đau đến mức không chịu nổi, giống như có một đám người đang nhảy múa bên trong.
“Ách…….” Cô rên rỉ một tiếng, nâng đầu, tầm mắt rơi ngay vào nét mặt tươi cười nho nhã của người trong khung ảnh trên bàn trà bên giường.
Nhà Lôi Húc Minh.
Say rượu mà sức phán đoán vẫn như thường không hề mất đi, thật đáng vỗ tay ăn mừng.
Cô lê lết bò dậy, ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách là sự phối hợp giữu màu trắng và màu lam, đặc thù nhất có lẽ là cái bàn nào cùng có gầm lớn, hơn nữa kết cấu theo mô hình cầu trượt, có nghĩa là, bất luận đặt vật dụng ở đâu, đến cuối cùng đều sẽ tập trung ở một nơi, cứ theo thứ tự trước sau mà sắp đặt, khi cần thì sắp xếp lại.
“Dậy rồi?” Lôi Húc Minh ngẩng lên khỏi notebook.
Anh ngồi trên thảm trước sôpha, mặc áo lông cao cổ màu đen, quần bò, chân trần, cặp kính lỏng lẻo trên sống mũi, notebook đặt trên bàn thủy tinh trước mặt.
Anh như vậy nhìn qua thật giống một đứa nhỏ.
Cô ngâm nga: “Uhm……..” Xoa xoa gáy, cái đầu này giống như không phải của mình vậy.
“Lại đây ngồi.” Anh vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
“Uhm.” Cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn đi qua, ngồi xuống ngả mạnh đầu vào sôpha phía sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một lúc lâu