
Tác giả: A Bạch Bạch
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341096
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1096 lượt.
sau mới hồi phục tinh thần, nhìn xem anh đang làm gì trên notebook, “Anh chơi ‘Giữa các vì sao’?”
“Phải.” Anh đáp, cầm một cái túi Nhàn Thú [37'> từ bên cạnh lên ném cho cô, “Có đói không?”
“Tôi tưởng anh là kẻ cuồng công việc.” Cô cùng cái túi Nhàn Thú kia mắt to trừng mắt nhỏ: “Không nghĩ tới anh cũng chơi mấy thứ này.”
“Trước kia tôi làm về trò chơi hư cấu, đến tận lúc ba tôi không còn khỏe mạnh mới quay về tiếp nhận ‘Hoan Trường’.”Anh rất kiên nhẫn trả lời, lưu trữ chiến cuộc lại, vươn tay xoa bóp cổ giúp cô, “Hơn nữa tôi cũng có tuổi thơ.”
“Thật làm cho người ta khó mà tin nổi.” Cô cúi đầu thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, “Hôm nay tôi mới biết anh cũng là kẻ lười.”
“Kẻ lười?” Anh nhấc một bên mày, nhìn về phía cái tay vất vả làm việc của mình--kẻ lười?
“Đúng vậy.” Cô kéo ra một nụ cười, nhắm vào gian phòng, “Anh chọn ‘Ngày đêm’ , đây là thiết kế dành cho người lười. Cần dùng đến cái gì liền nhớ ngay nó ở chỗ nào, dù sao trăm sông đổ về một biển, cuối cùng cứ đến một chỗ tìm là được. Phòng ngủ cũng được thiết kế như vậy, ga giường có thể dùng nhiều hơn người ta vài tháng mới phải giặt, ha ha ha, lựa chọn tốt nhất của người lười.” Vốn bình thường nhìn anh làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, cứ nghĩ anh là người ưa sạch sẽ chứ.
Anh vỗ vỗ trán: “Suýt chút nữa quên cô làm thiết kế nội thất.”
“Biết rõ sự chuyên nghiệp của tôi chưa.” Cô đắc ý cười, “Mỗi một tấc của ‘Ngày đêm’ là hình dạng gì tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Anh nhạy bén phát giác ra cái gì đó, chần chừ mở miệng: “Bởi vì đây là do cô thiết kế?”
Cô đang ngậm một cái bánh quy, có chút không kịp phản ứng.
“Bạn thân trước kia mà cô nói đến chính là Tina?” Anh giật mình, cái người được truyền thông điên cuồng tôn sùng là nhà thiết kế nội thất đại tài kia cư nhiên lại là ăn cắp thành quả của cô, “Cô có biết mình vốn có thể rất nổi danh không?” Báo chí, tạp chí đều nói Tina là thiên tài trăm năm khó gặp.
Cô cố gắng nuốt nốt cái bánh quy trong miệng: “Hoàn hảo. Tôi không có hứng thú với việc nổi danh. Tôi chỉ muốn cầm tiền thiết kế của mình mà thôi, về những cái thu vào khác, người khác kiên quyết muốn tặng cho cô ấy, tôi cũng không có ý kiến. Anh không được nói với người khác đâu đấy.” Cô còn thật sự nghiêm túc, mắt hạnh nhân vốn đã trợn tròn lại càng tròn hơn.
Anh nhìn cô, biết rằng cô thật sự không thèm để ý chuyện này. Anh thật sự nghĩ không ra, ngay cả bị bạn thân phản bội cũng thấy không sao cả, ngay cả danh lợi lớn như thế cô cũng không để ở trong lòng, đến tột cùng cô đã gặp phải chuyện bi thương gì khiến cô không dám thẳng thắn đón nhận tình cảm.
Cô nuốt nuốt nước miếng, vẫn cảm thấy miệng dính dấp, liền đẩy đẩy anh: “Làm phiền rót cho tôi chén nước.”
Anh không đi: “Dựa vào cái gì a? Rót nước cho cô tôi được lợi lộc gì?”
Cô sặc miếng bánh quy ở cổ họng, ho kịch liệt, bắn ánh mắt chỉ trích về phía anh.
Anh giống như hồn nhiên vô tội, vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, còn dí sát mặt tới: “Nếu không cô hôn tôi là được?”
Mưu sát a! Cô ho khan càng thêm kịch liệt, con ngươi trợn tròn đến mức sắp nhảy ra khỏi hốc mắt.
Anh trái lại lùi lại, đứng dậy đi rót chén nước cho cô.
Cô vất vả nuốt miếng bánh quy xuống, đưa tay kéo kéo mặt anh: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Anh cười ra tiếng, nâng tay nắm lấy tay cô: “Hôm qua bị cô cự tuyệt, tôi mất tim phát điên rồi.”
Không khí vốn hòa hợp liền trở nên hơi căng thẳng.
Lục Phồn Tinh lúng túng cúi đầu, muốn rút tay lại, nhưng lại không được như ý: “Chúng ta quên chuyện ngày hôm qua đi được không?”
“Không được.” Anh học tính trẻ con của cô lắc lắc đầu, “Chuyện chạng vạng ngày hôm qua còn chưa tính, đêm qua……….” Anh cố ý ngừng lại.
Một hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn nổi tò mò ngẩng đầu: “Đêm qua làm sao?”
“Đêm qua cô đối với tôi bội tình bạc nghĩa tính thế nào?”
Cô suýt nữa sặc nước miếng của chính mình: “Cái gì cái gì a?”
“Bằng không cô nghĩ cô và tôi đêm qua ngủ như thế nào?” Anh vô tôi liếc nhìn cô một cái, “Ngày hôm qua có người uống rượu, vừa vào phòng đã đối với tôi như vậy lại như vậy, tôi cố gắng phản kháng, nhưng mà rốt cuộc hai tay khó địch bốn móng vuốt, đã bị …… Ai………”
“Nói bậy nói bậy. Anh nói bậy!” Lòng đầy căm phẫn a, đậu hũ cũng chưa được ăn, lại còn bị con vịt quang quác kêu oan uổng, “Hôm qua tôi rõ ràng say bất tỉnh nhân sự, lúc ở dưới gara còn hơi tỉnh một chút…………”
Chết rồi………Vốn muốn giả bộ lại quên mất………Thật muốn quên hết những gì mình đã nói……….
“Dưới gara làm sao?” Ánh mắt anh sẫm lại, vẻ mặt khôn khéo, bên miệng thấp thoáng nụ cười như có như không quen thuộc, nhìn dáng vẻ cúi đầu trốn tránh của cô, bỗng nhiên đổi đề tài, “Có muốn nếm thử chút tay nghề của tôi không?”
“Cái gì?” Lòng vốn có chút căng thẳng thoáng cái lại thả lỏng, người đàn ông này, giở trò đùa giỡn cô sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, bằng không cô thật sự không biết nên làm thế nào.
“Ông chủ Hoan Trường tự mình xuống bếp, cho cô đủ mặt mũi đi?”
Một lát sau.
“Ách……. cái anh gọi là xuống bếp là nấu mì ăn liền?” Lục Phồn Tin