
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341831
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1831 lượt.
ại xí nghiệp đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Anh dự định sẽ xây dựng chỗ đó thành xưởng sản xuất của công ty anh”.
“Vậy chẳng phải anh cứ phải chạy đi chạy lại giữa hai bên sao?”
“Trước mắt là như vậy, đợi khi nào mọi việc ổn định, anh sẽ ở hắn bên này, bên đó chỉ cần người quản lý là được rồi”.
Thả Hỷ không biết phải nói gì nữa. Hơn nữa, Tần Mẫn Dữ đang lột xác để biến thành một doanh nhân: “Chúc mừng anh!”. Câu nói đó mặc dù hơi đơn điệu nhưng đó là lời chúc từ tận đáy lòng của Thả Hỷ.
Cô không biết anh đã và đang hướng tới những mục tiêu gì, nhưng khi thấy anh đang từng bước đạt được mục đích, cô cảm thấy mừng cho anh: “Như vậy là anh sắp thành công rồi, khi nào trở thành doanh nhân thành đạt, nhớ cho bọn em thơm lây chút nhé!”. Đây có thể coi là tin tức tốt lành nhất ngày hôm nay, không, của cả quãng thời gian gần đây.
“Khi nào anh thành công rồi, em chúc mừng anh cũng chưa muộn”. Tần Mẫn Dữ hơi trầm ngâm một chút rồi lại nói: “Thả Hỷ”, nói đến đây, anh lại dừng lại. Trong giờ phút này, anh rất muốn được ở bên cô, cùng cô chia sẻ niềm vui, anh rất muốn hỏi cô có đồng ý đợi cùng anh không? Nhưng khi thốt ra miệng lại biến thành: “em nghỉ ngơi đi nhé!”.
Không nói đến chuyện giữa Thả Hỷ và Triệu Vĩ Hàng còn rất nhiều điều vương vấn, chỉ nói tới bản thân anh mà thôi, bây giờ anh có tư cách gì mà giao ước với cô. Lạnh nhạt, không có nghĩa là không tôn trọng. Thả Hỷ lại không phải là bông hoa tô điểm cho cuộc sống của ai cả. Không thể nói khi bên anh đã thuận buồm xuôi gió mới nghĩ đến việc cùng cô đi trên một chiếc thuyền, để cô tô điểm thêm cho chiếc thuyền ấy. Tình cảm của Thả Hỷ đối với anh đã không còn như trước đây nữa rồi. Trong lòng cô ấy giờ chỉ có Triệu Vĩ Hàng, vì thế cô mới có hành động như vậy, điều này anh hoàn toàn có thể hiểu được.
“Tần Mẫn Dữ”. Thả Hỷ cảm thấy mình có rất nhiều điều để nói nhưng chỉ nói vậy thôi, không cần phản hồi. “Trái tim của người đàn ông như thế nào nhỉ?”
“Không nhìn thấy ở chỗ Đinh Chỉ Túc à?”. Tần Mẫn Dữ đương nhiên hiếu Thả Hỷ muốn nói điều gì. Tuy nhiên, trong lúc này, tâm trí anh đang rối bời, không còn tâm trạng để nói những chuyện đó với cô. Thà rằng nói tránh đi, giúp cho cô vui vẻ vẫn hơn.
“Nhìn rồi”, Thả Hỷ nói, “Nhưng em vẫn nghi ngờ, đó là trái tim của phụ nữ”.
“Tại sao?”
“Bởi vì nó tương đối cởi mở”. Thả Hỷ nói một cách nghiêm túc.
Nhưng Tần Mẫn Dữ lại bật cười vì câu nói của cô: “Sao em biết nó cởi mở hơn trái tim của người đàn ông?”.
“Ai cũng nói rằng không thể hiểu rõ trái tim của phụ nữ, nhưng theo em, trái tim của người đàn ông còn khó hơn nhiều. Tại sao lại như vậy? Phải chăng đó là vì trái tim đó quá ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Ngoằn ngoèo quá, tự nhiên những chỗ để mở rộng cũng sẽ ít đi, cũng sẽ tự nhiên trở nên hẹp hòi”. Thả Hỷ phân tích xong còn bổ sung thêm một câu: “Anh không thấy là những người mắc bệnh tim phần lớn là nam giới sao. Bởi vì không gian để mở rộng trong đó không nhiều nên mới dễ dàng bị tắc nghẽn”.
“Em đang định tội trước, sau đó tìm chứng cứ để chứng minh đúng không. Lý luận sắc bén thế, anh mà không chú ý cũng dễ bị em cuốn theo chiều hướng đó mất”.
“Chứng minh được trái tim của người đàn ông hẹp hòi thì có gì tốt cho em nào?”
“Chẳng phải em sẽ lấy lại được thăng bằng, sẽ thấy rằng mình bị tổn thương là do nguyên nhân sinh lý từ tim của những người đàn ông như bọn anh sao?”
Thả Hỷ đưa tay lấy một chiếc gối, để ra phía sau, ngồi dựa vào thành giường: “Anh thừa nhận đã từng làm em bị tổn thương?”. Oan có đầu, nợ có chủ, dù rằng cô giờ đây đã hoàn toàn không còn để ý tới nó nữa, thậm chí cũng không nhớ tới, nhưng đã nắm được câu nói đó của Tần Mẫn Dữ, Thả Hỷ cũng phải phản công lại một chút.
“Anh thừa nhận”. Tần Mẫn Dữ cũng rất thẳng thắn: “Tuy nhiên, điều đó chẳng liên quan gì đến cấu tạo tim của anh cả. Bởi vì khi làm em bị tổn thương, trái tim anh cũng phản kháng, cũng đau đớn”.
Đây có thể coi là câu nói thật lòng nhất của anh từ khi Thả Hỷ biết Tần Mẫn Dữ. Nhưng câu nói đó cũng chỉ đủ để chứng minh rằng anh không hoàn toàn vô tình với cô, mà điều này cô cũng đã sớm biết từ rất lâu rồi.
“Nhưng nó không hoàn toàn đau lắm. Cảm giác đau đớn ấy không đủ để ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của anh, không đủ để anh mãi ở bên em”. Thả Hỷ quay nhìn sang hướng khác: “Tần Mẫn Dữ, thực ra, chuyện cũ của chúng ta chỉ là những rung động đầu đời. Trải qua quá trình đó, em đã hiểu rõ bản thân mình rồi. Em không đủ sức hấp dẫn để lôi kéo người ta về với mình, bản thân mình cũng tự nguyện dâng hiến, nhưng người ta vẫn cảm thấy mình như một gánh nặng. Em chỉ có thể lắc lư trên chiếc cầu bập bênh mà thôi. Tương lai, liệu có phải mãi mãi vẫn như vậy? Cho tới khi em từ bỏ tất cả, cho tới khi em tự nguyện bước xuống khỏi cầu bập bênh, không nhìn người đối diện nữa, cũng không nghĩ đến người đối diện đó nữa”.
“Anh, anh đã làm em mất tự tin?”. Lúc đó, Tần Mẫn Dữ mới dần dần đối mặt với những tổn thương mà anh đã mang lại cho Thả Hỷ. Có chút gì đó vô cùng chán nản, vô cùng căng th