80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015

Lượt xem: 1342669

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2669 lượt.

ẹp như con gái một trận, nắm đấm nện xuống cơ thể người ta, khớp ngón tay của mình cũng sưng lên mấy ngày.
Hướng Viễn thấy mạch đập rần rật trong tai mình, mặt trời ngoài khung cửa sổ lớn nóng bỏng chiếu thẳng vào trái tim cô. Có lẽ để che giấu sự mất bình tĩnh trong thoáng chốc của mình, cô cúi đầu vội vàng uống một ngụm nước nhưng lại bị sặc, không thể nào nuốt nổi, đắng quá, rõ ràng trước đó vẫn là một cốc nước lọc nhưng không biết mùi vị đã bị thay đổi từ khi nào.
Thấy cô ho mấy tiếng, ông chủ Thôi vội vã đứng dậy, phục vụ cũng chạy đến ngay. Hướng Viễn nắm chặt chiếc cốc, đưa đến trước mặt phục vụ, nói: "Đổi cốc khác cho tôi. Không... cứ cốc này đi, bỏ thêm đường giúp tôi, một thìa đường".
Nhân viên phục vụ mang chiếc cốc đi với thái độ nghi hoặc.
"Giám đốc Hướng... cô không sao chứ?", giọng ông chủ Thôi đượm vẻ quan tâm. Qua kính cửa sổ, Hướng Viễn đã nhìn thấy Đằng Vân đang đi nhanh đến.
Cô hít thở vài hơi thật sâu, đã trấn tĩnh hơn với người trước mặt, cô nói: "Ông chủ Thôi, nếu tôi đoán không nhầm thì con chó gây chuyện kia chắc là giống cái?".
Ông chủ Thôi chậm rãi dựa vào lưng ghé, đáp: "Cô là người thông minh, tôi thích nói chuyện với người thông minh".
Đúng vào lúc này, Đằng Vân đã đến bên bàn. ông chủ Thôi đứng dậy, vỗ vỗ vai Đằng Vân: "Không phiền hai người bàn chuyện nữa, tôi mạn phép đi trước. Đúng rồi, con tàu kia của tôi bây giờ vẫn để đó, lúc nào muốn ra biển nữa cứ bảo tôi một tiếng". Nói xong, anh ta không quên chào Hướng Viễn một tiếng: "Giám đốc Hướng, gặp lại sau".
"Vâng!", Hướng Viễn cười. Cô giữ nụ cười này rất lâu, mãi đến khi Đằng Vân ngồi xuống đối diện với cô, nụ cười ấy vẫn không biến mất.
"Anh có chuyện giấu tôi, Đằng Vân."
"Hướng Viễn... cô biết có vài chuyện tôi không thể kiểm soát." Đằng Vân cũng không biết phải nói gì, cuối cùng thả lỏng tay với vẻ bất lực.
Anh hiểu tính Hướng Viễn nên đành từ bỏ việc giải thích để ngầm công nhận sự dò đoán của cô.
Hướng Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, lá cây rất xanh, bầu trời rất xa, sau giờ nghỉ trưa, những người đi trên đường bắt đầu đông dần, tất cả đều theo quy luật. Một lúc sau, cô mới nói một câu như lẩm nhẩm với chính mình: "Anh nói xem, tại sao phụ nữ lúc nào cũng là người biết cuối cùng?".
Buổi tối, Hướng Viễn về Diệp gia, Diệp Khiên Trạch không ở đó. Cô thử suy nghĩ xem rốt cuộc là anh cũng bắt đầu bận rộn từ khi nào nhưng lại không tài nào nghĩ được. Hướng Viễn đẩy cửa thư phòng, rút lần lượt từng ngăn kéo bàn ra, không có cái nào khóa, có lẽ Diệp Khiên Trạch chắc rằng cô không phải người đa nghi nhưng anh không biết tất cả phụ nữ khi đối diện với thời khắc ấy đều như nhau.
Mỗi ngăn kéo đều được sắp xếp rất gọn gàng, đó là thói quen tốt của cả hai anh em. Bên trong ngăn kéo đều là những thứ vô cùng bình thường, Hướng Viễn đóng ngăn cuối cùng lại, cô cảm thấy hơi thất vọng nhưng lại thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Diệp Khiên Trạch là người thích những cái cũ, rất nhiều đồ vật đã dùng qua đều không nỡ bỏ đi, đặc biệt là những tấm ảnh cũ, không những treo đầy trên tường, đến trên bàn cũng bày ra không ít, có ảnh của mẹ ruột anh, có cả Diệp Bỉnh Lâm và bà Diệp, tất nhiên là không thiếu người nào trong nhà, đặc biệt là Diệp Linh. Hướng Viễn chú ý đến một tấm ảnh của nhiều năm trước, khi Diệp Linh lần đầu đến Vụ Nguyên, anh đã theo đến đó, sau đó họ và Diệp Quân, ba anh em cùng chụp chung dưới gốc cây hoe già, người bấm máy chính là Hướng Viễn. Trong tấm ảnh đã ố vàng, ba gương mặt kia đều chỉ là dáng vẻ trong ký ức, vật cũ vẫn còn mà người thì đã xa rồi.
Hướng Viễn cầm khung ảnh lên nhìn kỹ, một vật nhỏ màu vàng rơi ra khỏi giá sách theo sự dịch chuyển của khung ảnh, một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng vô cùng bình thường, bên trên có khắc hai chữ nhỏ: Bình an.
Lẽ nào, muốn dối mình dối người cũng cần có chút may mắn?
Hướng Viễn đặt chiếc nhẫn vàng vào lòng bàn tay, lật đi lật lại tỉ mỉ như thể đó là một vật hiếm có. Cuối cùng, cô khép chặt tay lại, rất chặt, như thể chiếc nhẫn nhỏ kia đã lút vào da thịt cô, trở thành một bọc mủ gớm ghiếc và hôi thối.
Nếu giờ phút này, Diệp Khiên Trạch đứng trước mặt, Hướng Viễn không hề nghi ngờ rằng mình sẽ giống bao bà vợ khác khi phát hiện thấy có kẻ thứ ba xuất hiện trong cuộc hôn nhân của mình. Chất vấn anh, trách mắng anh, mong đợi anh giải thích hoặc cô sẽ ném mạnh chiếc nhẫn quá quen thuộc này vào mặt anh nhưng bây giờ cô không hề biết Diệp Khiên Trạch đang ở đâu...
Hướng Viễn khoác thêm áo, cứ ngồi đợi suốt như thế trong thư phòng, kim giờ của chiếc đồng hồ cũ kĩ chỉ từ số tám đến số mười một, đúng ba tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn chưa về. Thế nhưng, chính trong ba tiếng này cũng đã đủ khiến sự phẫn nộ trong lòng Hướng Viễn nhạt bớt, như ngọn đuốc bị dập tắt, sau khi cháy tàn chỉ còn lại tro bụi.
Tiếng bước chân Diệp Quân lên lầu vang đến, nhẹ và nhanh, Hướng Viễn luôn nhận ra tiếng bước chân của mỗi người. Lúc đi ngang cửa thư phòng, cậu thò đầu vào hỏi: "ủa, Hướng Viễn, sao chị lại ngồi trong này? Em cứ nghĩ là anh chứ".
"Ồ,