Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015

Lượt xem: 1342664

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2664 lượt.

rõ hơn cậu?”.
Hướng Viễn cũng không còn nhớ mình đã rời khỏi “Tả Ngạn” như thế nào nhưng rõ ràng người uống nhiều là Chương Việt vậy mà người toàn thân phát hoả nóng bừng bừng lại chính là cô. Về đến nhà, Hướng Viễn choáng váng dựa vào tay vịn đi đến giữa cầu thang rồi ngõ hẹp tương phùng với Diệp Khiên Trạch từ trên đi xuống.
“Về rồi à? Sao thế, sắc mặt không tốt lắm, khó chịu à?” Diệp Khiên Trạch dừng chân nhìn Hướng Viễn, ánh mắt vẫn ấm áp, sự quan tâm đó cũng không giống giả tạo vờ vịt.
Móng tay Hướng Viễn sượt thành một đường trên tay vịn bằng gỗ đã cũ kĩ nhưng cô vẫn lạnh nhạt đáp: “Không có gì, hơi mệt thôi. Định ra ngoài à?”.
Trước kia anh hiếm khi đi đâu giữa đêm hôm thế này nhưng cách ăn mặc này chẳng phải là để ra ngoài sao?
“Tối qua Tiểu Trần bị ngã, có vẻ bị thương khá nặng nên anh đến thăm cậu ta.”
Hướng lộ ra quá rõ, chưa nói được mấy câu, khoé môi anh đã* Viễn đứng trên bậc cầu thang, hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nói dối đang đứng trước mặt mình. Quả nhiên trình độ nói dối của anh vẫn chưa đến mức thành thục nên sự lúng túng rịn mồ hôi, đến ánh mắt vẫn có vẻ trốn tránh.
Cô bỗng cười lớn: “Đúng là nên đến thăm, cậu bé cũng khổ thân, toàn phải chịu đòn thay người khác.”
Diệp Khiên Trạch hơi hé môi, ngẩn ra mấy giây rồi như đã hiểu ra gì đó, cả gương mặt đột ngột đỏ ửng lên, sự xấu hổ quá mạnh mẽ đã khiến một chính nhân quân tử như anh bỗng thấy thảm hại vô cùng. Hướng Viễn có lý do để tin rằng cảnh này chính là ác mộng của anh.
Thế nhưng cô cũng có thoát khỏi cơn mộng này đâu.
Hướng Viễn đã đột kích tuyến phòng bị của người đàn ông này một cách quá dễ dàng. Diệp Khiên Trạch lắp ba lắp bắp, lúng túng không nói nên lời khiến Hướng Viễn bỗng có một sự khoái cảm ác độc. Xưa nay anh chưa hề là đối thủ của cô, thắng anh quá dễ dàng nhưng Hướng Viễn chỉ thấy đắng cay lẫn lộn trong sự thắng lợi đó, muốn khóc mà không khóc nổi.
Lúc này, Hướng Viễn mới phát hiện ra sự căm hận trong lòng mình, cảm giác đó như chó dại cắn xé khiến cô bỗng có ý nghĩ muốn huỷ diệt ngay người đàn ông này, huỷ diệt tất cả ngay bây giờ, không cần gì nữa, cứ thế mà quay trở về con số không. Cô có thể miễn cưỡng thuyết phục mình, hãy để anh đắm chìm trong thế giới riêng mình, hãy để anh nhớ nhung người đã chết, cô tha thứ cho tình yêu méo mó và tuyệt vọng của Diệp Khiên Trạch với Diệp Linh nhưng không thể tha thứ anh đã khinh thường tình cảm của cô mà chung sống với một con **************.
“Em biết rồi?”, anh lên tiếng.
Một chiếc dằm gỗ trên tay vịn đâm vào đầu ngón tay Hướng Viễn nhưng cô vẫn nói rành mạch từng câu từng chữ: “Diệp Khiên Trạch, anh không thể lừa dối quá nhiều”.
“Hướng Viễn!” Anh đưa tay ra, chạm đến vai cô lại rụt về, nét cảm thương trên gương mặt càng tăng thêm. Hướng Viễn nhìn, trên cổ áo của anh, mặt Quan Âm đứt cổ nhuốm máu kia như thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đi đi, đừng để “Tiểu Trần” đợi lâu”.
Anh không nói thêm nữa, cúi đầu bảo: “Xin lỗi!” rồi đi lướt qua cô. Hướng Viễn cũng không dừng lại, bước chân đi về hai hướng ngược nhau của cả hai nện trên bậc thang cũ kĩ, mỗi một bước đều như muốn giẫm cho tâm sự vỡ nát, giấc mộng xưa cũ năm nào dưới ánh trăng núi cũng bị giẫm đạp nát vụn…
Hướng Viễn dừng lại trước đầu cầu thang, nói với Diệp Khiên Trạch: “Khuyên anh một câu cuối. Những người lăn lộn chốn giang hồ đều không đơn giản, anh cũng không đấu lại người họ Thôi kia, phụ nữ còn nhiều, tránh xa cô ta ra”.
Từ chỗ đứng của Hướng Viễn không thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Khiên Trạch nên cô cũng không thể biết phản ứng của anh. Anh không đáp lại, một lúc sau, tiếng đóng cửa vang đến. Có lẽ một luồng gió đêm len vào từ kẽ hở khi cửa mở ra rồi khép lại khiến Hướng Viễn đứng trên đầu cầu thang khẽ run rẩy.
Hướng Viễn đã từng thấy rất nhiều cặp vợ chồng nhà giàu không hoà thuận, có cặp khổ sở vì tình, có cặp nhìn thì rất hợp nhau nhưng tính cách lại khác xa, có cặp như nước với lửa, cũng có cặp đồng sàng dị mộng, đương nhiên đa số là bọn đàn ông trăng hoa bên ngoài, không biết giữ lấy gia đình, phụ nữ căm hận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải nuốt vào trong bụng. Những chuyện đó đã thấy quen mắt rồi nên những cặp vợ chồng mặn nồng hoà thuận thật sự còn trở thành của hiếm.
Có người nói, sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi. Nếu đã thế thì gả cho người ăn trắng mặc trơn, phú quý giàu có còn hơn gả cho kẽ nghèo hèn khốn khổ rồi phải vàng cả mắt đi trong mùi dầu mỡ mà nguyền rủa gã đàn ông vô lương tâm kia.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó mà hôn nhân của kẻ giàu có luôn trống rỗng và giả tạo nhưng lại bền chặt hơn những người bình thường khác.
Đạo lý thì Hướng Viễn hiểu nhưng trước lúc này, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Khiên Trạch sẽ phản bội mình. Cô biết trong lòng anh cũng có lúc lung lay không vững, biết anh vẫn không thể quên những chuyện cũ nhưng cô không biết tại sao anh lại tìm được “an ủi và niềm vu


Old school Easter eggs.