
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342626
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2626 lượt.
à cũng phục rồi, nhưng em chẳng có gì thua kém A Dĩ, ngoài chuyện không thể khiến chị vui như nó, không bám chị như nó, lúc nào cũng lẵng nhẵng theo sau chị như nó... Em cũng tưởng tượng ra nó đã theo sát chị thế nào. Nó chết rồi, em ngỡ mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm, không còn người nào cướp đoạt với em nữa, nhưng đêm nào em cũng mơ thấy gương mặt nó... Chắc chắn chị cũng không tài nào quên được cảnh tượng hôm ấy. về sau em mới biết, chính vì nó đã chết nên em mới không thể nào tranh lại với nó. Chị đã ghét em vì lý do đó, trong lòng cũng không còn xem em là em gái nữa..."
Chuyện thương tâm ấy như con dao rạch vết sẹo trong tim hai người. Lúc này họ mới phát hiện ra vết sẹo ấy thực ra đã dính vào nhau, trước kia không ai dám động vào vì hễ động đến thì hai người sẽ đau như nhau. Hướng Viễn thừa nhận mình khi ấy đã thiên vị nhưng trái tim ai cũng thế, đối xử tốt với một A Dĩ thông minh ngoan ngoãn sẽ dễ hơn hẳn một Hướng Dao cứng đầu ương bướng, đó không phải cố ý mà là một dạng bản năng không điều kiện. Chỉ là cô không hề biết Hướng Dao lại để bụng chuyện đó đến thế.
"Trong nhà chỉ còn lại hai người, chị muốn nuôi gia đình, ngày nào cũng bận rộn đến mệt lả, em cũng muốn giúp nhưng trước mặt chị, chuyện gì em cũng không làm tốt được. Chị cho em học, cho em ăn nhưng lại không thích em, chăm sóc em vì nghĩa vụ và trách nhiệm, chứ không phải vì tình cảm. Chị vốn không muốn biết trong lòng em đang nghĩ gì, nếu em không gây họa, không chọc cho chị tức, có lẽ chị cũng chẳng thèm nhìn lấy em một cái. Học cho tốt rồi làm việc nhà thì có tác dụng gì? Em có tốt mấy cũng chỉ là số không trước mặt chị, chi bằng cứ làm sai đi, thì ít nhất chị cũng chịu mắng em."
Hướng Viễn chưa hề nghe Hướng Dao nói đến những điều ấy, từ nhỏ đến lớn hai chị em cô rất ít khi nói chuyện với nhau, lẽ nào cô lại không sai lầm? Cô tự cho rằng mình đã xử lý mọi việc rất tốt nhưng trong việc đối xử với em gái, cô lại thất bại thảm hại. Cô nhớ Hướng Dao càng trưởng thành càng nổi loạn, cô đã bỏ qua tâm sự của em gái mình.
"Chị có biết lúc bé vì sao em lại ghét Diệp Quân không? Vì cậu ấy là đứa bám chị như A Dĩ, nhưng chị lại đối xử với cậu ấy tốt hơn cả với em. Cậu ấy cũng có trách nhiệm trong cái chết của A Dĩ nhưng chị dễ dàng tha thứ, lúc nào cũng xa cách đề phòng em. Hướng Viễn, thật bất công! Lúc ấy, em ghen tỵ với sự thân mật của hai người. Em nghĩ, nếu như Diệp Quân thích em thì cậu ấy sẽ cách xa chị, hai người sẽ không như trước nữa, ngờ đâu cậu ấy không thích em mà em thì lại càng lúc càng để ý đến cậu ấy... Em không cách nào điềm tĩnh nhìn hai người vì trong mắt hai người em yêu quý đều không có em..."
Tiếng nói của Hướng Dao mỗi lúc một nhỏ, Hướng Viễn chỉ biết bất lực nhìn máu cô thấm đẫm xung quanh. Nói rằng chị em như tay chân, bị thương một ngón tay cũng đủ khiến trái tim đau nhói. "Đừng nghĩ nhiều nữa, em là em gái duy nhất của chị, trên đời này không ai thân hơn chúng ta, nếu trong mắt chị không có em thì bây giờ chị đã chẳng ngồi đây."
Cô đã nghe thấy tiếng nhân viên cấp cứu đến gần, chưa bao giờ tiêng bước chân ấy lại khiến cô vui mừng điên cuồng đến vậy: "Hướng Dao, xe cấp cứu đến rồi, không sao đâu".
Hướng Dao gắng gượng ngồi lên, kề sát Hướng Viễn: "Em... có chuyện này muốn nói với chị, chiếc usb mà A Tuấn tìm thấy trên người Trần Kiệt, em đã lén đổi cái khác... Cái trong tay anh ấy cầm chỉ có mấy bài hát em thích. Hai chiếc usb đều màu trắng, kích thước cũng giống nhau, anh ấy vốn không kịp nhìn kỹ, cũng không ngờ em lại làm thế... Còn chiếc kia, em đã ném nó vào cống rồi... Em chưa nghe nội dung bên trong, cũng mặc kệ A Tuấn nói có thật không, chỉ không muốn anh ấy ép chị, em không muốn hai người thù địch nhau... A Tuấn chẳng biết gì cả, nếu không thì có lẽ sẽ hận em lắm...".
Tiến vào căn phòng nhỏ cùng cảnh sát là những bác sĩ cấp cứu mặc áo blouse trắng. Hướng Dao không nói gì nữa, cô được đưa lên cáng cứu thương. Trong tích tắc cơ thể cô rời khỏi Hướng Viễn, Hướng Viễn nghe thấy cô mấp máy môi, khẽ gọi một tiếng "chị".
Sau khi Hướng Dĩ chết, Hướng Dao không còn gọi Hướng Viễn là "chị", không phải là không muốn mà là không dám. Bây giờ điều duy nhất cô làm được chính là nắm chặt tay Hướng Dao, chầm chậm vỗ vỗ vào mu bàn tay em gái mình.Lúc này, nói gì cũng chỉ là thừa thãi. Bao lời muốn nói chỉ trong thầm lặng.
Qua lời cảnh sát, cô biết được cảnh sát đã bao vây xung quanh để bắt Đằng Tuấn, còn về Hướng Dao, trước mắt không còn gì quan trọng hơn là phải cấp cứu cho cô ngay.
Hướng Viễn theo Hướng Dao lên xe cấp cứu, theo chân họ còn có một nữ cảnh sát trẻ.
"Sắp đến bệnh viện rồi... Chị sẽ luôn ở bên em!"
Hướng Dao khẽ khàng đặt bàn tay nhuộm đỏ máu lên bụng: "Con của em... nhất định sẽ không sao". Không biết có phải vì cuối cùng đã mở lòng ra với chị mình không mà thần thái Hướng Dao đã bình thản hơn nhiều, cô nói: "A Tuấn, em sẽ đợi anh ấy, cho dù anh ấy phải ngồi tù bao lâu, chỉ cần anh ấy không chết, em sẽ luôn đợi. Chúng em và cả đứa con này, nhất định sẽ có ngày được đoàn tụ