
Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào
Tác giả: Dị Thanh Trần
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134965
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/965 lượt.
anh ở nước ngoài hai mươi hai năm, từ nhỏ đã không có cơ hội học tiếng địa phương. Nhân lúc Kha Ngạn Tịch đang dỏng tai nghe thử xem có hiểu được điều gì, Giang Tử Khâm cầm bát của anh để trước mặt mình, trút phần bánh ăn không hết sang đó, rồi để lại trước mặt anh.
Kha Ngạn Tịch là người cực kì sạch sẽ, nhưng lại không hề chê thức ăn thừa của Giang Tử Khâm. Ngày trước cô thích ăn đồ ngọt, mỗi lần nhà bếp làm xong mang lên, cô chỉ ăn vài thìa, còn để lại quá nửa cho anh, dù cô đã ăn dở nhưng anh vẫn tiếp tục ăn tiếp ngon lành, cô hỏi, ngọt không? Anh nói ngọt lắm.
Kha Ngạn Tịch ăn một miếng sủi cảo, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao ăn ít vậy?”
“À, không nuốt nổi”. cô ngoảnh mặt đi, nhìn sang người đàn ông béo tốt bên cạnh đang thao thao chém gió.
“Nhìn thấy anh, cho nên không muốn ăn?”
“Có thể.” Cô trả lời dứt khoát.
Khi Kha Ngạn Tịch đưa Giang Tử Khâm về đến kí túc, chỉ mới gần một trăm phút từ khi họ gặp lại. Một trăm phút có thể làm dược gì, thời gian đủ làm một bài thi. Nhưng nếu anh đi, không biết sẽ là mấy trăm ,mấy ngàn mọt trăm phút mới có thể gặp lại.
Lúc cô xuống xe, Kha Ngạn Tịch cũng tháo dây an toàn định bước xuống, cô giơ tay ngăn lại: “Đừng, để em đi một mình thì hơn, người khác nhìn thấy, khó giải thích.” Rốt cuộc, cô vẫn nghĩ cho anh, không muốn nhìn những bước chân tập tễnh của anh.
Bàn tay vô tình chạm vào tay anh, cảm giác hơi lạnh, vội so người, rụt tay lại.
Kha Ngạn Tịch vẫn bước xuống, nghiệng người dựa vào cửa xe, trông anh rõ ràng mệt mỏi.
Giang Tử Khâm không chịu được cảnh đó, nói như đuổi: “Anh về đi!”
Lẽ ra nên nói “tạm biệt” hoặc “hẹn gặp lại”, tóm lại là một lời chào tạm biệt, nhưng anh lại nói, “Lâu lắm không gặp, Tiểu Man!”
Nghe cái tên này, Giang Tử Khâm bỗng bực mình vô cớ, giọng cũng hơi cao, nói: “Sao em có cảm giác mới gặp anh ngày hôm qua?” Đúng vậy, không phút nào cô không nghĩ đến anh.
“Đói với người hạnh phúc thời gian luôn trôi qua nhanh”. Anh mỉm cười.
“Ai nói vớ vẩn thê?” Cô lập tức phản bác, “Nhưng em cũng không phủ nhận em đang rất hạnh phúc.”
Kha Ngạn Tịch bị cô chặn họng, nhất thời không biết nói sao. Ngày trước vốn không như thế, anh nói gì, cô cũng nghe, có lúc cũng cãi lại, nhưng chưa quá mười câu, đã chịu thua. Bây giờ thì khác, người im lặng là anh, có thể trước kia cô nhường anh, còn bây giờ đã không còn cần thiết nữa.
Đứng tê cả chân, Giang Tử Khâm mới quay người, khẽ nói: “Em lên phòng đây”, Lúc này Kha Ngạn Tịch mới nghĩ ra nên nói gì đó, anh bước theo cô đến chân cầu thang, còn đang do dự, miệng đã buột gọi: “Tiểu Man!”
Điện thoại đổ chuông.
Điện thoại gọi cho cô, Giang Tử Khâm vừa mở túi lục tìm, vừa trợn mắt với người đàn ông đang đứng ngây đằng sau, “Đừng gọi em là Tiểu Man nữa! Cô bé đó đã bị anh đuổi khỏi nhà, cái tát của anh đã buộc cô ấy chạy trốn rồi.”
Nói thao thao
Là Chung Dịch, nhưng cô không mấy bận tâm đến giọng nói đang rất hứng khởi ở đầu dây bên kia, chỉ nghĩ đến biểu hiện của mình suốt ngày hôm nay.
Đối với Ngạn Tịch như vậy đã có thể coi là lạnh nhạt chưa? Lúc ở bên Chung Dịch có thể coi là thân mật chưa? Không phải do quá nhớ nhung mà quên hết tất cả chứ? Cô đã phải cố gắng bao nhiêu mới diễn được như vậy.
Tất cả là để làm vui lòng người xem.
Ai xem? Trừ Kha Ngạn Tịch, cô không nghĩ ra người thứ hai.
Trên đời còn có người thứ hai đáng để cô phải cố gắng như vậy sao? Có, nếu có một Kha Ngạn Tịch thứ hai.
Chung Dịch kiếm được hai vé tham dự khai trương phòng tranh, liền gọi Giang Tử Khâm cùng đi. Đây là phòng tranh mới mở ở Hàn Phủ, nghe đồn rất hoành tráng, được quảng cáo rầm rộ trên báo chí, các nhân vật tiếng tăm của một nửa Hàn Phủ đều có mặt.
Giang Tử Khâm thích yên tĩnh, định từ chối, nhưng bị hấp dẫn bởi câu nói thêm của Chung Dịch - “phòng tranh có cả bức “tiếng thét” nổi tiếng của Edvared, lần đầu tiên trưng bày ở nước mình, nghe nói có cả người ngoại tỉnh mộ danh tìm đến, nhưng không mua được vé, đành về không. Vé rất khó kiếm, nhưng em không biết đâu, anh đã phải mất bao nhiêu công sức mới có được hai vé đấy.”
Giang Tử Khâm suy nghĩ giây lát, “Vậy được, mai anh đến đón em, gọi điện báo trước nửa tiếng nhé!”
Bên kia Chung Dịch phấn khởi cúp máy.
Khi Giang Tử Khâm và Chung Dịch đến phòng tranh, người vẫn còn thưa thớt, khách đến rải rác, phần lớn đi theo nhóm. Người ta, uống rượu, uống trà, khe khẽ bình phẩm những bức tranh trưng bày trong tủ kính.
Giang Tử Khâm không mấy hứng thú với các bức tranh khác, liền kéo Chung Dịch đến trước bức họa của Edvared . Khi đến nơi, qua lớp kính chống trộm trong suốt, cô nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
: Edvard Much (1863 - 1944) Họa sĩ vĩ đai người Nauy, người đi đầu trong phái hội họa hiện thực chủ nghĩa.
Kha Ngạn Tịch cùng với Phương Thái của anh, đứng cách cô không quá mười mét. Chỉ có điều, trước mặt bị chắn bởi bức họa nổi tiếng kia nê anh chưa kịp nhận ra cô đang nhìn mình từ xa. Phương Thái vận váy đuôi cá trắng muốt, đẹp mê hồn, song đứng cạnh Kha Ngạn Tịch quá tuấn tú, nên cũng chỉ làm nền