
Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341312
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1312 lượt.
t đầu cuộc chơi đã gặp khó khăn, bác sĩ Niếp thuộc dạng ghét…phóng đãng?
Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau một lúc mới sâu kín thở dài nói: “Em đi ra nghênh đón anh… cũng phải mặc quần áo làm việc sao!”
Na Na “….”
Na Na khó hiểu nghiêng đầu, thật sự không biết là đang xảy ra vấn đề gì.
Niếp Duy Bình gương mặt bình tĩnh không đành lòng nhìn thẳng vào biểu tình ngu ngơ của cô, ưu thương ngẩng đầu, ngước lên nhìn trời, thổn thức nói: “Anh vừa thấy bộ đồ em đang mặc thì thần kinh không tự giác được sẽ căng thẳng, đầu óc đều là hình ảnh trong phòng phẫu thuật, thật sự nửa điểm hưng trí đều không đứng dậy nổi!”
Na Na: “…”
Mặt Na Na bùng một tiếng đỏ ửng, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn hắn, hai mắt quả thực có thể phun ra lửa!
Niếp Duy Bình có ý tốt muốn giải thích với cô, chỉ dẫn từng bước nói: “Em nghĩ lại xem, nếu anh mặc áo vô trùng màu xanh lá nằm ở trên giường chờ em, em có cảm thấy mất khẩu vị hay không?” Na Na tuy rằng lòng tràn đầy nghẹn khuất nhưng vẫn là không tự chủ được tưởng tượng theo lời nói của hắn.
Áo vô khuẩn của phòng phẩu thuật không biết có bao nhiêu người đã mặc qua, giặt đến mức cũ đi, rách thì bỏ, có rất nhiều lỗ vá, trước bụng còn có một cái túi lớn…chỉ sợ người anh tuấn như Niếp Duy Bình mặc vào vẫn còn giống như tên đồ tể bán thịt ở ngoài chợ nha.
Na Na không khỏi ớn lạnh, kìm lòng không đậu mà lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Niếp Duy Bình nhìn thấy biểu tình của cô còn cố nói: “Xem đi, em cũng chịu không nổi thôi!”
Na Na thật sự buồn bực, cúi đầu ủ rũ nói: “Mao Đan dạy em, mặc đồ y tá đi chân không biểu diễn cho anh xem…cái đó….”
Niếp Duy Bình nhịn không được bước tới, không biết từ khi nào đã bước tới trước mặt cô, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cười nói: “Không quan hệ, hai ta đều có bệnh nghề nghiệp, không chơi trò này có thể chơi trò khác a…Tỷ như trò chơi chủ nô? (chủ nhân và nô lệ)”
Na Na nhịn lại nhẫn, nhưng thật sự là không nhịn được, hung hăng “phi” một tiếng, tức giận xoay người nhìn ai đó với ánh mắt xem thường: “Em chủ anh nô liền cùng chơi với anh.”
Na Na đẩy tay hắn ra xoay người rời đi lại bị Niếp Duy Bình theo sau lưng ôm chặt lấy, bàn tay to chạm đến trước ngực nàng, dùng một chút lực nhẹ xé mở vải dệt.
“Uy…” Na Na vội vàng bắt lấy tay hắn, xấu hổ quát “Anh làm gì!”
Niếp Duy Bình cứ thế thẳng tiến, hô hấp nóng hổi khéo léo phả vào lỗ tai trắng hồng, ái muội cúi đầu nói: “Thu lễ a!”
Na Na chỉ cảm thấy trước ngực cứng ngắc lại nóng hổi như lò lửa, nhiệt độ xuyên qua quần áo, xuyên qua làn da trực tiếp sôi trào lưu động trong máu.
“Anh, anh…” Na Na đỏ mặt lắp bắp nói: “ Anh không phải cảm thấy…..vô vị sao?”
Niếp Duy Bình hai tay nhào nắn bánh bao nho nhỏ trước ngực cô, đầu ngón tay thon dài linh hoạt thường xuyên xẹt qua đỉnh mẫn cảm, hạ thân cứng rắn nóng hổi cọ vào mông nhỏ mượt mà của cô.
“Nhưng là, anh chỉ cần nghĩ đến việc em đã vì anh mà hao tổn hết tâm tư, cố gắng lấy lòng anh…liền giống như ăn Viagra mà nhanh chào cờ a!”
“A…” Na Na nghiêm mặt nói: “Vậy ra anh đã thử qua Viagra hả?”
Niếp Duy Bình “….”
Na Na thành khẫn đề nghị: “Dù là thuốc bổ nhưng vẫn là có ba phần độc!”
Niếp Duy Bình ngây người, chậm rãi thở dài ra một hơi, khuôn mặt lạnh lùng lại có thể hiện lên một tia dữ tợn, bàn tay to không chút khách khí xé mạnh, bộ đồng phục y tá bằng vải dệt kém chất lượng liền bị hắn xé làm hai mảnh.
“A…” Na Na ngắn ngủi hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy ngực, phản xạ có điều kiện lưng cong lại nhìn rất đáng yêu, lại vừa lúc bày ra tư thế mời gọi thật sự là mê người đến cực điểm.
Niếp Duy Bình nhe răng cười ra tiếng, cũng không màng đến động tác che ngực của cô, một tay gắt gao khống chế thắt lưng cô, một tay trực tiếp vươn tới thánh địa thần bí của cô vì tư thế xoay người vội vàng mà lộ ra.
Na Na toàn thân cứng đờ như hóa đá muốn ngã xuống như chó ăn phân, nhưng may mắn Niếp Duy Bình đang chặt chẽ ôm lấy thắt lưng của cô mới không làm cho cô mất hình tượng quỳ rạp trên mặt đất.
“Hiện tại, để cho em xem xem rốt cuộc ai mới là người cần tẩm bổ!” Niếp Duy Bình thản nhiên đưa ra khiêu khích, một bên cười lạnh nói: “Đêm nay dù em có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hãy chờ xem những kiến thức phong phú mãnh liệt của chủ nhân đi nô lệ bế nhỏ à!”
Na Na há mồm kêu rên, tiếng rên vừa ra khỏi miệng thì toàn thân đã mềm nhũn. Ngâm, bàn tay sau thắt lưng dùng lực lớn hơn, lòng bàn tay nóng rực kinh người, khiến cho tư thế của cô càng thêm phần khuất nhục, hai tay rốt cuộc cũng không cố gắng ôm lấy ngực mà túm thật chặt tay hắn mới làm cho chính mình miễn cưỡng đứng vững. Niếp Duy Bình không hổ là tinh anh khoa giải phẫu thần kinh, không chỉ hiểu biết toàn bộ những điểm mẫn cảm trên cơ thể người, còn biết rõ làm như thế nào thì sẽ khơi gợi tình dục ở đối phương nhanh nhất, mà trời lại phú cho hắn có được một đôi tay vô cùng linh hoạt, các động tác đa dạng khó tưởng tượng làm cho Na Na nhanh chóng bộc lộ những mong muốn nguyên thuỷ nhất.
Na Na rốt cuộc không thể đứng thẳng nửa, thở hà