
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341378
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1378 lượt.
bất giác ngẩn ra: “Nàng đến đây làm gì?” Trong giọng nói có sự nghiêm khắc không kịp che giấu.
Triều Triệt khựng lại, Sở Diệp chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với nàng, xưa nay hắn đối với nàng luôn ôn hòa, cho dù thỉnh thoảng có giận trong lòng, nhưng bề ngoài cũng không hung dữ với nàng. Triều Triệt bị hỏi như vậy nên bỗng lắp bắp: “Ta… lo cho chàng.”
Sở Diệp dường như cũng phát giác mình mất kiềm chế, cất giọng nhàn nhạt: “Ở đây vừa nguy hiểm vừa hỗn loạn, chỉ sợ sẽ làm bẩn áo nàng…” Hắn cúi đầu, lúc này mới phát hiện Triều Triệt không mang giày. Đôi chân trắng muốt đã bị vấy máu. Lòng Sở Diệp nhói lên, vừa đắng vừa chát vừa có sự ấm áp khó nói, hắn lặng lẽ cụp mắt thở dài, “Nàng không nên đến đây.”
“Chúng ta là phu thê, chàng ở đâu thì ta ở đó.”
Sở Diệp trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở mắt cao giọng dặn dò: “Còn không mau tức tốc quét dọn trong sân đi.” Hắn khẽ lui một bước: “Triệt nhi, ở đây hỗn loạn lắm, ta lệnh cho người đưa nàng về.” Lời hắn chưa dứt thì trong Thư phòng truyền ra giọng nữ nhân: “A Diệp, vẫn chưa xử lý xong sao?”
Thân hình Triều Triệt cứng lại, chỉ thấy đôi mày Sở Diệp nhíu chặt.
“Chẳng trách mấy ngày nay chàng đều ở Thư phòng. “ Triều Triệt lạnh lùng cong môi, “Nỗi lo hôm nay của ta thật dư thừa quá.” Nàng vòng qua Sở Diệp, ngẩng cằm đi vào Thư phòng như một chiến sĩ, Sở Diệp xoay người cản trước mặt nàng. Đôi mày nhíu chặt dường như nói hết sự bất an của hắn.
Triều Triệt cười nói: “Chàng không cần lo, ta không làm gì cô ta đâu. Chỉ muốn xem xem lại là cô nương nhà nào mà hơn được ta thôi.”
“Triều Triệt.” Hắn kéo tay nàng. Thần sắc nghiêm túc như muốn bảo vệ thứ đồ quý nhất của mình, còn kẻ địch chính là nàng, chính thê của hắn, Triều Dương công chúa.
Triều Triệt chỉ cảm thấy buồn cười: “Sở Diệp, chàng đã phong lưu như vậy thì ban đầu hà tất nhọc công cưới ta, nếu chàng tùy tiện cưới một nữ nhân nào đó không phải của Hoàng gia thì cũng không cần lén lút cực khổ vậy đâu, che che giấu giấu, mệt cho chàng mà cũng mệt cho ta nữa.” Triều Triệt quay người rời đi, “Chàng quyết ý ngăn cản thì ta sẽ không vào, nhưng mà chàng nhớ lấy, ta không phải nữ nhân bình thường, ta không thờ chung chồng với người khác đâu.”
“Thương thế của Vương gia có ổn không? Lão nô hầu hạ Sở Diệp cả đời quan tâm hỏi.
“Không sao.”
Lão nô nói: “Vừa rồi sao Vương gia không để Công chúa vào trong gặp Lục Vân tiểu thư, dù sao thì ngày sau Vương gia cũng phải lấy Lục tiểu thư…”
“Sau này ta sẽ không lấy ai nữa.” Sở Diệp bỗng nhiên đáp, “Nữ chủ nhân chỉ cần một là đủ rồi.”
Lão nô ngẩn ra rồi thở dài: “Hôm nay Vương gia diễn kịch cho người ta xem, nhưng nếu ở tại phòng Công chúa thì Công chúa có thể làm nhân chứng tốt nhất, triệt tiêu sự hoài nghi của tất cả mọi người đối với ngài. Nhưng ngài lại thà hẹn Lục tiểu thư đến Vương phủ làm chứng… Lẽ nào Vương gia không sợ đao kiếm không có mắt làm tổn thương đến Công chúa sao?”
Sở Diệp trầm mặc không nói. Lão nô lại tiếp: “Vương gia thứ cho lão nô nói thẳng, nếu sau này Vương gia báo được đại thù, với tính tình của Triều Dương công chúa, chỉ e…”
“Ngươi lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi.” Sở Diệp vẫy vay, không muốn nghe tiếp nữa.
Những đạo lý này đâu phải hắn không biết chứ, nhưng mà con người có lúc biết rõ là nhéo càng mạnh thì càng đau, nhưng vẫn không chịu lùi một bước để biển rộng trời cao, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì không nỡ.
Nửa tháng sau.
Triều Triệt thấy bên ngoài ánh nắng rực rỡ bèn ra vườn hoa đi dạo cho thoải mái.
Vừa đến cửa vườn hoa thì nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ nhân. Triều Triệt cau mày, giọng của nữ nhân này nửa tháng nay cứ vọng mãi trong đầu nàng, không lúc nào quên được. Nàng âm thầm đi đến sau một gốc cây ló đầu ra, xem xét nữ nhân xinh đẹp đang cầm một giỏ hoa.
“Ồ, thì ra là thiên kim của Lục tướng quân.”
Triều Triệt đương nhiên biết Lục Vân, Thiên kim của Tái Bắc đại tướng quân, một giai nhân nổi tiếng, thanh mai trúc mã của Sở Diệp, 2 năm trước cùng Sở Diệp từ Tái Bắc về triều. Triều Triệt nghĩ thầm, chẳng trách Sở Diệp bảo vệ cô ta trong phòng như vậy, thì ra người ta mới là bảo bối của chàng, còn ác nhân chia cắt nhân duyên chính là nàng.
Nhưng mà đã làm kẻ ác rồi thì đương nhiên phải cùng hung cực ác.
Nghĩ vậy, Triều Triệt vòng qua gốc cây, lớn tiếng nói: “Lục tiểu thư, hoa trong Tấn vương phủ không thể tùy tiện hái đâu.” Nàng khẽ hất cằm, thẳng lưng, cao ngạo đi về phía Lục Vân, “Hoa này là lúc xưa ta gả vào Vương phủ, Sở Diệp đích thân trồng cho ta, tuy không phải là chủng loại quý giá gì, nhưng cũng là bảo bối của ta, mong Lục tiểu thư đừng đoạt vật yêu thích của người khác.”
Lục Vân khẽ cứng người, quay đầu lại hành lễ với Triều Triệt, nhưng cũng không xin lỗi. Triều Triệt cong khóe môi: “Trả hoa lại cho ta, cho dù đã chết rồi ta cũng không muốn kẻ khác đem đồ của ta đi.”
Lời này sắc bén mỉa mai, thiên kim của Tướng quân trưởng thành ở Tái Bắc đâu thể nhịn nổi cục tức này, trong mắt lập tức nổi lên nộ khí, cười lạnh nói: “Chẳng qua là mấy đóa ho