Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bách Quỷ Tập

Bách Quỷ Tập

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341499

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1499 lượt.

a thôi, nếu tỷ tỷ muốn lấy thì muội muội sẽ trả cho tỷ, dù sao thì ngày sau muội muội vào Vương phủ rồi, sống chết gì cũng thuộc về muội muội thôi.”
Triều Triệt nhíu mắt nói thẳng: “Chỉ cần Triều Dương công chúa ta còn sống thì không cho phép Tấn vương lấy ai nữa. Cô sớm bỏ ý định này đi.”
“Lời này Công chúa nói quyết tuyệt quá rồi, A Diệp muốn lấy ai…”
“Cô đang khiêu khích ta à?” Triều Triệt ngắt lời Lục Vân, nàng không cho bất kỳ ai có cơ hội ngăn cản, vung tay tát thật mạnh vào mặt Lục Vân, đánh cho nàng ta trở tay không kịp, Triều Triệt lạnh giọng gọi: “Người đâu, tát cho ta.”
Nô bộc phía sau lập tức bước lên giữ lấy Lục Vân, Lục Vân lớn tiếng: “Triều Dương công chúa, cô hiếp người quá đáng!”
“Hiếp người quá đáng thì sao, lúc Triều Dương công chúa ta tung hoành ở Kinh Thành không biết cô còn lang bạt ở xó xỉnh nào, vậy mà bây giờ dám ngông cuồng giành chồng với ta! Cô nhớ lấy, thứ ta không sợ nhất là khiêu khích, càng không sợ so thủ đoạn, cô có thể đấu với ta, cũng có thể đến ám toán ta, cô chỉ cần biết kết cuộc của mình khó coi mức nào là được.”
“Triều Triệt!”
Bên ngoài vườn hoa truyền đến một giọng phẫn nộ, Triều Triệt ngẩng đầu, thấy Sở Diệp sắc mặt gấp gáp đang vội vã bước đến. Hắn kéo Lục Vân ra phía sau, Lục Vân lập tức khóc hu hu thật đáng thương.
Triều Triệt cười nói: “Ta đánh cô ta nên chàng nóng lòng sao? Nhưng mà nóng lòng cũng vô ích, ta đã đánh rồi. Chàng có muốn giúp cô ta đánh trả không?” Nói đến câu cuối cùng, thần sắc đã hoàn toàn băng lạnh.
Sở Diệp mím môi, giống như đang kiềm chế nộ khí bộc phát. Hắn quay đầu xem xét thương thế trên mặt Lục Vân, dặn dò thị vệ phía sau: “Hôm nay nắng quá độc, dễ nóng người, đưa Công chúa về phòng, nấu cháo cho nàng hạ hỏa.”
“Không cần.” Triều Triệt ngang ngược đáp, “Đã nhiều ngày Vương gia không về phòng, thận hỏa thần thiếp hư vượng, hôm nay Lục tiểu thư chịu một cái tát, thần thiếp đã sảng khoái không ít rồi, sau này Vương gia cứ tiếp tục như vậy thì thận hỏa của thần thiếp cũng tiếp tục hư vượng… Ta không ngại Lục tiểu thư hay tiểu thư nào khác giải sầu cho Vương gia đâu.”
Lời này ngang ngược mà hung dữ, khiến người nghe đều thấy khinh miệt Lục Vân và sỉ nhục Tấn vương Sở Diệp, không giữ lại chút thể diện nào cho hai người, thậm chí còn mỉa mai cả bản thân nàng.
Triều Triệt nghĩ, không có tình yêu thì ít nhất nàng cũng giữ được hôn nhân này.
Nàng quay người đi, phía sau truyền tới tiếng hét thẹn quá hóa giận của Lục Vân: “Triều Triệt, sớm muộn có ngày những lời hôm nay sẽ tát lại vào mặt cô.”
Triều Triệt cũng không hề quay đầu, mặc kệ nàng ta.
Sau khi Triều Triệt đi, Sở Diệp lạnh lùng đưa tay ra nói với Lục Vân: “Lấy ra đây.” Sắc mặt Lục Vân cứng lại, giấu tay sau lưng. Sở Diệp bình thản nhìn nàng ta, “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
Lục Vân cắn răng, vứt ba cây ngân châm trong tay xuống đất, bất nhẫn nói: “Cô ta đối với ta như vậy mà cũng không cho ta giáo huấn cô ta sao? A Diệp, huynh bảo vệ cô ta như vậy có phải thật sự thích cô ta rồi không?
Sở Diệp nhặt ngân châm trên mặt đất, không trực tiếp trả lời nàng ta: “Thế lực của Bảo hoàng đảng trong triều chưa hoàn toàn trừ hết, bây giờ không thể ra tay với nàng ấy.”
Lục Vân cười lạnh: “Vậy lúc nào mới có thể?”
“Ta nói không thể là không thể.”
Nghe xong lời này, Lục Vân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, nàng hoảng sợ nhìn Sở Diệp, thấy ánh mắt đen tối sâu thẳm của hắn đang nhìn nàng, Lục Vân cắn răng, nuốt giận bỏ đi.






Mấy tháng sau, trong đầu Triều Triệt sao vẫn cứ vọng lại câu nói của Lục Vân một cách kỳ lạ, giống như một lời nguyền, tất cả các đại thần bảo vệ Hoàng đế trẻ tuổi đều lần lượt chết hết, Triều Triệt ngày càng bất an, mãi cho đến sau năm mới, sự bất an của nàng cuối cùng cũng kết thúc, nó đã trở thành trở thành sự thật.
Tuyệt vọng.
Đệ đệ của nàng chết, chết đột ngột. Thái giám truyền khẩu dụ nói chồng mình là Tấn vương Sở Diệp sẽ kế vị.
Đêm Hoàng đế chết, Sở Diệp không ở trong phủ, không ai biết hắn đi đâu, cũng giống như không ai biết trong Hoàng cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triều Triệt chắc là người biết được tin tức này trễ nhất, nô tỳ ngậm nước mắt mang cho nàng một phụng bào hoa lệ, cho nàng biết ba ngày sau là đại điển đăng cơ của Tân hoàng, lúc đó thì nàng thân là Hoàng hậu, sẽ cùng Sở Diệp bước lên 81 bậc thang của Thừa Thiên điện, nhận khấu bái của bá quan, quỳ tế tiên tổ, đón nhận sơn hà xã tắc.
Sở Diệp nhìn ánh mắt trống rỗng của nàng, im lặng không nói, hai người rõ ràng đang ở gần như vậy nhưng lại dường như xa cách tận chân trời, làm thế nào cũng không tiếp xúc được với sự ấm áp thật sự của đối phương.
“Ngày kia nếu nàng không muốn đi thì đừng đi.”
Trước khi Sở Diệp đi hắn chỉ để lại câu đó, không nói sẽ phế nàng cũng không nói sẽ giết nàng, giống như lúc trước nàng giả bệnh để không cùng hắn đi tham dự yến tiệc, lúc đó nàng thích sự dung túng và chiều chuộng của hắn, bây giờ Triều Triệt coi như đã nhìn thấy rõ ràng, đó c


pacman, rainbows, and roller s