
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341504
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1504 lượt.
quyết tuyệt đến tàn nhẫn để ra khỏi cuộc sống của hắn, triệt triệt để để, thẳng thừng đến đáng sợ.
Tất cả ký ức như vô số kim châm, ngày ngày đêm đêm chọc ngoáy trong máu hắn.
Bóng xanh trong mắt Sở Diệp ngày càng trầm trọng, không thể che giấu nổi nữa.
Ngôi Hoàng hậu bỏ trống, tranh luận trong triều ngày càng kịch liệt, Sở Diệp cảm thấy mình không thể nào lại bước vào đường cũ nữa, Thái y chẩn mạch cho hắn xong thì nói là tâm bệnh. Có hoạn quan sàm ngôn nói trong cung oán khi quá nặng, nên mời pháp sư đến trừ khử tà linh.
Sở Diệp nhìn về hướng của Khôn Dung điện rồi phê chuẩn đề nghị này.
Hôm pháp sư nhập cung tuyết bay bay như lông ngỗng, Sở Diệp ngồi trong tẩm điện, bên ngoài cửa, tiếng lẩm bẩm của các pháp sư từ từ truyền vào, hắn xoa thái dương cười, cảm thấy mình thật hoang đường.
Bỗng nhiên một tiếng chuông bạc truyền đến tai hắn, Sở Diệp nhíu mày nhìn nữ nhân áo trắng hiện ra từ không trung. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta là Bạch Quỷ, đến để lấy đi yêu ma trong lòng ngươi. Nhưng hôm nay ta bị đám đạo sĩ ngoài cửa gọi đến, nếu ngươi không muốn ta lấy thì ta có thể đi.”
Sở Diệp không để tâm, hắn cười nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì cứ lấy thử xem.”
Nàng lấy trong tay áo ra một cây bút, huơ vài đường trong không trung, không trung bỗng xuất hiện hình bóng của Triều Triệt, toàn thân Sở Diệp cứng lại, nhìn bóng dáng đó đến thất thần, Bạch Quỷ lạnh lùng thu Triều Triệt vào trong túi, nhẹ giọng đáp: “Con quỷ của ngươi ta đã thu đi rồi.”
“Đứng lại!”
Hắn hoảng loạn đứng dậy, bóng dáng Bạch Quỷ biến mất trong không trung như lúc nàng đến.
Đám đạo sĩ đang làm phép bên ngoài cửa chợt ngừng, hoạn quan nhẹ gõ cửa, cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng?”
Đầu Sở Diệp âm ỉ đau, hắn xoa xoa mi tâm, sau lưng dường như có một nữ nhân đang quan tâm giúp hắn bóp trán: “Sao chàng còn mệt mỏi hơn cả Hoàng đệ ta nữa? Chàng nghỉ đi, ta đi nấu cháo cho chàng.” Nói xong nàng kéo cửa tẩm điện từ từ bước ra.
“Triều Triệt…”
Thái giám đẩy cửa điện bất an nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng, có muốn các pháp sư tiếp tục không?”
Nữ nhân như ảo ảnh quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh sáng trắng mênh mang bên ngoài, hắn nhìn không rõ hình dáng của nàng. Hắn nhíu mắt để nhìn nàng kĩ hơn, nào ngờ hắn hoảng hốt phát hiện hắn có làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo của nàng.
Triều Triệt dường như thật sự biến mất khỏi thế giới của hắn, bất kể là lúc tỉnh táo hay trong mộng hắn đều không thấy được dung mạo của nàng.
Sở Diệp càng dễ thất thần hơn trước, cảm tình trong mắt ngày càng ít đi, sau khi trấn định lại cảm xúc, càng ngày hắn càng cảm thấy trống rỗng và ngây ngốc.
Lại đến Lập xuân một năm nọ, Sở Diệp đi qua Thanh Vân trường đạo của Thừa Thiên điện, lúc sáng sớm, chân trời rực rỡ ánh nắng, Sở Diệp ngẩng đầu nhìn lên 81 bậc thang của Thừa Thiên điện, phảng phất có một hình bóng nữ nhân mặc cung y màu đỏ đứng trên bậc thềm, thần sắc ngạo mạn xem xét hắn.
Sở Diệp ngẩng ra.
Bên tai dường như nghe thấy có người kêu to: “Có thích khách! Hộ giá!” Rất nhiều người lao ra giữ hắn lại, Sở Diệp dùng sức đẩy người ở tứ phía ra, nhìn chằm chằm nữ nhân kia, từng bước từng bước đi về phía bậc thềm.
Thanh âm từ tứ phía ngày càng trở nên xa xôi, hắn ngày càng nhìn rõ dung mạo của nữ nhân kia. Giống như ánh mặt trời mới lên, vẫn là khuôn mặt kiêu ngạo, nàng cong môi cười: “Ngươi là Tấn vương Sở Diệp vừa về Kinh thành kế thừa Vương vị đó à?”
Hắn cong môi khẽ cười, giống như lần gặp gỡ đầu tiên của họ vào ba năm trước, nhưng lúc đó trong lòng hắn đè nén huyết hận, còn bây giờ trong mắt hắn chỉ có ánh sáng ấm áp vỡ vụn.
Giọng nói run run khiến người ta bi thương: “Triều Dương công chúa, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Một thanh kiếm xuyên qua ngực, giọng của Tái Bắc đại tướng quân vang lên sau lưng hắn: “Hoàng thượng, đừng trách vi thần độc ác, xưa nay thỏ chết thì nấu chó săn, người lại không chịu lập Vân nhi làm Hoàng hậu khiến thần không thể không suy đoán lung tung…”
Sở Diệp giống như không cảm nhận được đau đớn, hắn cười nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy… cũng tốt”
Ánh sáng dường như đổ xuống, xâm chiếm mọi thứ trước mắt hắn, chỉ có hình bóng nữ nhân kia là đặc biệt rõ ràng.
Hắn lại tiến về phía trước hai bước, khí lực khiến máu phun ra, chân hắn mềm đi, ngã xuống mặt đất. Hắn ngẩng đầu cố gắng muốn nhìn bóng dáng của Triều Triệt một lần nữa, nhưng nàng chỉ nhìn hắn từ xa, sau đó phất tay áo, quay người bỏ đi.
Ngón tay nhuốm máu của hắn sờ được bậc thang cuối cùng, lạnh cứng ở đó, dùng tư thế cầu mà không được để kết thúc mạng sống.
Nếu có người còn nhớ thì chỗ Sở Diệp chết vừa hay chính là bên cạnh thi thể của Triều Triệt lúc xưa, vị trí tay hắn đặt cũng vừa hay là vị trí cuối cùng mà tay Triều Triệt chạm vào.
Tịch dương ngả về Tây, một đôi chim yến mùa xuân bay qua, không biết bao nhiêu năm trước từng có một đôi phu thê lập một lời thề không ai biết ở chỗ này.
“Đời ta chỉ gả cho một người.”
“Đời này ta trao hết cho nàng.”
Lúc tan ca Hồ Lộ nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp mảnh khả