XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bách Quỷ Tập

Bách Quỷ Tập

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341396

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1396 lượt.

ơi muốn giết ta.” Giọng nàng nghẹn ngào, chắc là đã khóc lem luốc cả mặt rồi.
Thương Hạo cau mày nói: “Ngươi ở đó nói năng bậy bạ gì vậy hả!”
Tiểu Thiển ngắt lời hắn, lớn tiếng nói: “Nhưng mà ta thích ngươi! Ta thích ngươi nhất! Ngươi đã nói với ta thì ta không thể không làm…”
Nghe trong lời nàng có ý quyết tuyệt, Thương Hạo giận đỏ mắt: “Tiểu Thiển! Ngươi dám tự ý…”
“Thương Hạo, ta sẽ không làm vướng chân ngươi nữa.”
Nói xong Linh Tê thuật đột nhiên bị gián đoạn. Trong lòng Thương Hạo trống rỗng, hắn dời mắt nhìn sang ngọn Trường Minh Đăng trên đất, ngọn lửa không tắt bỗng nhảy lên, sau đó hỏa thành một luồng khói xanh, đèn… tắt rồi.
Tháp Xá Lợi giam cầm hắn mấy trăm năm bắt đầu từ từ rung chuyển, xích vàng xuyên qua xương tỳ bà và khóa tứ chi hắn rơi xuống, thế gian vốn vô cùng huyên náo, nhưng bên tai hắn chỉ còn một mảng lặng thinh. Hắn nhìn chăm chăm vào ngọn đèn đã tắt, bên tai dường như nghe thấy giọng nói mềm mại của Tiểu Thiển “Ngươi luôn ở đây với ta, ngươi chính là nhà của ta.”
Nha đầu ngốc…
Rõ ràng là nàng luôn ở đây với ta mà.
Thân thể thiên ma khiến vết thương liền lại rất nhanh, tháp Xá Lợi không còn bị phong ấn bó buộc, thần lực thông thiên hồi phục, hắn chậm bước đi đến trước Trường Minh đăng, nhẹ đặt nó vào trong lòng.
Thương Hạo đảo mắt, Phật tháp Xá Lợi phút chốc bỗng sụp đổ.
Thiên ma Thương Hạo phá tháp ra, cả Thiên cung kinh hoàng, trong lúc chúng thần còn chưa chuẩn bị nghênh địch thì một thân ảnh màu đen đã tự mình nhảy xuống Tru Tiên đài. Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến chúng thần đều hoang mang, bị nhốt bao nhiêu năm nay cuối cùng Thương Hạo cũng ra khỏi tháp được, nhưng hắn lại muốn đi tìm cái chết?
Dưới Tru Tiên đài vạn vật đều bị diệt, cho dù là thiên ma bất tử bất diệt thì cũng không thể toàn thân rút lui. Nào ngờ khi chúng thần đến được Tru Tiên đài thì thấy Thương Hạo toàn thân đầy máu bò lên, còn Đức phật Tây thiên cũng đang ngồi trong không trung, từ bi nhìn hắn.
Máu trên người Thương Hạo nhỏ xuống đất, dường như có thể tụ thành một hồ máu. Hắn đặt một ngọn đèn xám xịt xuống đất, yếu ớt nói: “Chẳng phải ông là Phật sao, ta giật được hồn của nàng về rồi, cứu nàng đi.”
Ánh mắt Đại phật mang chút xót thương, nhưng lại nói: “Nếu ta không cứu thì ngươi làm thế nào?”
Thế nào? Hắn có thể thế nào, giết Đức phật sao, nhưng Thương Hạo biết rõ hơn ai hết, bây giờ có giết ai cũng vô dụng, Tiểu Thiển hồn phi phách tán, vì hắn mà hồn phi phách tán, đều là lỗi của hắn.
Thấy đại ma đầu gây họa cho Thiên giới ngày xưa trong mắt một mảng cô tịch, Đức phật thở dài: “A di đà phật. Thương Hạo, ngươi trời sinh là Ma thai, tính tình độc ác, bản tính tàn bạo lại ích kỷ, nếu không trải qua kiếp này thì làm sao ngươi có thể thật sự hiểu được nỗi đau tận xương tủy, tham thấu được quá khứ. Lúc xưa ngươi nhất thời hứng thú mà tàn hại mấy vạn tính mạng sinh linh, họ cũng vô tội như Đăng linh này, Thiên đạo tuần hoàn, nhân quả luân hồi. Bây giờ ngươi đã biết hối hận chưa?”
Thương Hạo dán mặt vào nền đất lạnh băng của Tru Tiên đài, hắn sờ Trường Minh đăng, gian nan gật đầu, hối hận rồi, vừa đau đớn vừa hối hận.
Đức phật mỉm cười: “Phật pháp từ bi, niệm tình Trường Minh đăng linh không phạm sai lầm, bản tính thuần lương, ta sẽ lấy Trường Minh đăng hóa thành nhục thân cho nàng. Thương Hạo, ngươi hãy thả hồn này vào trong, còn có tỉnh lại được không thì đều do ngươi cả.”
Nói xong Đức phật nhẹ vẫy tay, ngọn Trường Minh đăng bèn hóa thành một đứa bé, là bộ dạng lúc Thương Hạo và Tiểu Thiển mới gặp nhau. Chỉ là lúc đó Tiểu Thiển vui vẻ lăn tròn trên đất, hỗn xược bò lên quấy phá trên người hắn, còn biết gọi hắn “Mẹ, thương thương nào.”
Thương Hạo nhịn cơn đau như xé nát lồng ngực, từ từ thả hồn của Tiểu Thiển vào trong người đứa bé. Nhưng chờ một hồi vẫn không thấy đứa trẻ có chút động tĩnh gì.
“Tại sao lại như vậy?”
“A di đà phật, chắc là Trường Minh đăng linh sinh ra oán niệm nên không muốn tỉnh lại.”
Không muốn tỉnh. Thương Hạo nhìn Tiểu Thiển một hồi lâu rồi cười khổ, nàng ngu ngốc vậy mà cũng biết oán hận ta, chắc hẳn lúc nhảy xuống Tru Tiên đài nàng vô cùng đau lòng phải không. Hắn thấp giọng hỏi: “Nàng ấy muốn thế nào mới có thể không oán nữa?”
“Hạ giới có một người tên là Bạch Quỷ, có thể nàng ta sẽ giúp được ngươi.”
Thương Hạo ôm Tiểu Thiển, mỗi bước đi là một vết máu bước về phía Thiên môn, chỉ để lại cho chúng thần một hình bóng cô độc và một lời hứa khàn khàn: “Ta nhận ơn này của ông, từ nay về sau Thương Hạo sẽ không hại một mạng người nào nữa.”
Hắn là thân bất tử, có thể nghe được hắn thề như vậy chúng thần lập tức yên tâm. Thiên ma Thương Hạo cuối cùng cũng không còn là uy hiếp của Tam giới nữa.
Tiểu Thiển tuy chưa tỉnh nhưng thân thể vẫn ngày ngày trưởng thành. Lúc này Thương Hạo mới phát hiện thì ra mỗi một dáng vẻ của nàng khi trưởng thành hắn đều ghi nhớ trong lòng. Không biết tìm ở Hạ giới bao lâu, Tiểu Thiển đã trưởng thành như lúc nàng nhảy xuống Tru Tiên đài. Thương Hạo dần dần bắt đầu hoảng hốt, nếu như vĩn