Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bách Quỷ Tập

Bách Quỷ Tập

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341400

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1400 lượt.

h viễn không tìm được người tên Bạch Quỷ thì sao, nếu như Tiểu Thiển vĩnh viễn không tỉnh lại thì sao…
Ngày xuân hoa đào rực rỡ, Thương Hạo cõng Tiểu Thiển đi qua một con đường đông đúc, ở một ngã rẽ bỗng thấy một nữ nhân áo trắng đang đứng dựa vào gốc cây, thấy Thương Hạo nàng nhẹ gật đầu: “Ta tên Bạch Quỷ, đến để thu đi con quỷ trong lòng cô gái sau lưng ngươi.”
Thương Hạo ngẩn ra một hồi mới cười nói: “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
Bạch Quỷ lấy trong tay áo ra một cây bút lông, nhẹ giọng nói: “Giúp ngươi cũng là giúp bản thân ta. Nhưng mà có một việc ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
“Việc gì?”
“Nàng không còn oán ngươi thì cũng sẽ không còn yêu ngươi nữa, sẽ quên đi quá khứ, đối với nàng mà nói đây là một cuộc đời mới. Cuộc đời này sẽ không có ngươi nữa.”
Thương Hạo bỗng cười: “Ta có sinh mạng vĩnh hằng để xông vào cuộc đời nàng, nàng quên một lần thì ta sẽ khiến nàng nhớ lại một lần, quên hai lần ta sẽ khiến nàng nhớ lại hai lần, cho đến khi quên không được nữa mới thôi.”






Tiểu Thiển tỉnh rồi, nhưng giống như Bạch Quỷ nói, quên hết quá khứ. Nàng mở to mắt hỏi hắn: “Thương Hạo, ngươi là cha ta sao? Tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”
Hắn mặt không biến sắc chùi vết dơ của kẹo hồ lô trên miệng nàng: “Ta là tướng công của nàng.”
“Nhưng tại sao ta không nhớ ngươi?”
“Bây giờ nàng có biết ta chưa?”
“Biết rồi.”
Thì ra người bị lãng quên, cho dù có che giấu thế nào thì trong lòng vẫn sợ hãi.
Sau trận mưa lớn đó Tiểu Thiển bị bệnh, sốt đến đỏ cả mặt, nàng nhìn Thương Hạo nói mớ, lúc thì gọi hắn là “Mẹ”, lúc thì gọi “Thương thương nào”. Thương Hạo còn đang suy nghĩ có nên mang Tiểu Thiển về Thiên giới để lệnh cho Ty dược thần quân xem bệnh không. Nào ngờ ba ngày sau Tiểu Thiển đột nhiên khỏi bệnh.
Thương Hạo sờ đầu nàng nói: “Lần sau không thấy ta nàng có đi tìm như vậy nữa không?”
Tiểu Thiển nhìn hắn một hồi lâu nhưng chẳng nói câu nào, Thương Hạo khẽ cau mày, còn chưa lên tiếng thì Tiểu Thiển thật thà gật đầu: “Vẫn phải tìm.” Nàng nói rất nghiêm túc, ánh mắt không trống rỗng như thường ngày mà mang theo một chút thâm trầm, nhìn Thương Hạo đến thất thần.
Lúc này Thương Hạo gần như tưởng rằng Tiểu Thiển đã nhớ ra điều gì. Nhưng nàng lại cười, cười trong sáng như thường ngày, không chút hoang mang: “Thương Hạo, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi vậy?”
“Nàng muốn đi đâu?”
“Sa mạc, mấy ngày trước nghe người ta nói đi nói lại cái gì mà Trường hà lạc nhật viên, đại mạc cô yên trực*, ta muốn đi xem thử.”
*Sông dài mặt nước tròn lặn. Sa mạc sợi khói thẳng đơn chiếc
Thương Hạo cười: “Nàng hôn ta một cái đi, ta sẽ đưa nàng đi.”
Tiểu Thiển chớp mắt, sau đó nàng giở chăn ra: “Thương Hạo, người ta nói giữa phu thê còn có chuyện thân mật hơn nữa. Ta nằm xuống rồi.” Nàng trơ mắt nhìn Thương Hạo khiến đại ma đầu phải nhíu mắt.
Hắn thở dài rồi kéo chăn đáp cho Tiểu Thiển: “Nàng vừa khỏi bệnh, từ từ thôi. Ta đi thu dọn đồ đã.”
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Trong mắt Tiểu Thiển hiện lên ý cười.
Đúng là nàng đã nhớ ra điều gì, nhưng mà cũng như Thương Hạo nói, chuyện trước đây đều không quan trọng, Bây giờ nàng chỉ cần biết, hắn thích nàng, nàng thích hắn là được rồi.
Thiên Thiên ôm tỳ bà, đứng trên đài cao trải thảm đỏ, đưa mắt nhìn xuống vẻ phù phiếm trên khuôn mặt những lão gia phú quý dưới đài, đầu ngón tay nhẹ đưa, tiếng tỳ bà vang lên, khách nhân bên dưới đều cảm thấy kinh ngạc. Thiên Thiên biết, khi khúc nhạc này xong thì nàng sẽ giống như một thứ đồ vật, bị người nào đó dưới đài ra giá cao nhất mua đêm đầu tiên.
Giống như một món đồ chơi mặc người ta bày bố.
Bảo tỷ từng dặn dò, khúc nhạc này của nàng phải hết sức quyến rũ triền miên, nhưng Thiên Thiên lại đàn khúc tỳ bà này một cách buồn bã bi ai, Bảo nhi nghe thấy liền xanh cả mặt, chưa chờ Thiên Thiên đàn xong thì nàng ta đã giành sân khấu: “Các vị quan nhân, đây là cô nương thuần khiết nhất của Thanh Liễu các chúng tôi, tên là Thiên Thiên, vừa tròn 16 tuổi, dáng vẻ thanh tú lại đàn hay, ngày thường tôi giấu nàng ấy rất kĩ, không cho ai gặp hết, hôm nay là lần đầu tiên nàng ấy đăng đài…”
“Ai thèm nghe mấy lời nói nhảm này của cô.” Một nam nhân trung niên nói, “Để tiểu nương tử hát một bài đi.”
Bảo nhi ngượng ngùng cười vài tiếng: “Vị đại gia đây… thật ra giọng của cô nương này không hay.”
Thì ra là bị câm.
Chúng nhân xôn xao, nhất thời đều tỏ ra mất hết hứng thú. Bảo nhi đang cười khổ thì bỗng nghe một giọng nam thuần hậu: “Bao nhiêu tiền?” Chúng nhân đều lặng thinh quay đầu nhìn nam nhân vừa mở miệng.
Thiên Thiên cũng nhìn ra từ phía sau Bảo nhi, nam nhân kia thân mặc huyền y thêu tường vân bằng chỉ vàng, vừa nhìn đã biết là không giàu thì cũng sang. Nam nhân đạm mạc uống một hớp rượu ngọt, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Thiên Thiên, rơi trên người Bảo nhi. Bảo nhi trong lòng chấn động vội đáp: “Ba lượng bạc nén.”
“Ừ, ta mua.”
Nàng bị một nam nhân mua chỉ với một câu đơn giản như vậy thôi.
Trong hoa phòng, Thiên