
Tác giả: Trầm Vi
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134904
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/904 lượt.
ng Phương Dực, gia tăng thêm gánh nặng cho hắn, không bằng núp ở phía sau chờ cơ hội. Tựa như lúc đi đánh cướp, khi có cơ hội nàng sẽ nhảy ra giễu võ dương oai, trở thành vũ khí lợi hại nhất của Đông Phương Dực.
Tây Môn Nguyên Bảo trong mắt lóe ánh sáng kiên định, nàng sẽ không để cho trượng phu một mình mạo hiểm, phu thê vốn có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, nàng sẽ không để Đông Phương Dực bỏ lại nàng, một mình tiến vào đầm rồng hang hổ.
Đông Phương Dực dẫn người tới cách miếu sơn thần ngoài thành ba dặm thì dừng lại, để tránh đả thảo kinh xà, làm cho sát thủ Phục Hổ môn trong miếu biết có người đến giải cứu sẽ mất đi ưu thế.
Đoàn người lặng yên ẩn vào, mỗi người đều đã được huấn luyện nên rất ăn ý, khi hành động không để lại tiếng vang.
Đông Phương Dực chỉ huy đến lúc hành động, mọi người sẽ từ bên ngoài ập vào đối phó với đám sát thủ, Vu Hạo lo bảo vệ an toàn của Y Thư Ngọc còn hắn sẽ đối phó với Thi Thiên Phách.
Bọn họ vô thanh vô tức, nhất nhất giải quyết sát thủ bên ngoài miếu mà không làm kinh động tới những kẻ bên trong.
Nhiều nhân tài đắc lực của Thi Thiên Phách đã tổn hại trong tay Đông Phương Dực, chỉ còn lại vài kẻ thân thủ tốt thì cho ẩn thân bên trong miếu, thành ra canh giữ ngoài miếu chỉ là những sát thủ tầm thường.
Y Thư Ngọc bị trói trong miếu sơn thần đã tỉnh lại, nàng bị một đám hung thần ác sát trước mắt làm cho sợ đến hồn bất phụ thể, sắc mặt tái nhợt. Nhưng chỉ lát sau nàng đã trấn định lại, tự ra lịnh cho mình không được biểu lộ sự sợ hãi nếu không người ta sẽ xem thường Đông Phương gia. Vì tôn nghiêm của Đông Phương gia, cho dù chết, cũng phải ưỡn ngực, thong dong chịu chết.
“Các ngươi là ai? Bắt ta có dụng ý gì?”, Y Thư Ngọc bị trói trên cột, cốn gắng bình tĩnh hỏi, tựa như là đang ở nhà tiếp khách.
Y Thư Ngọc bình tĩnh làm Thi Thiên Phách đối nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng nàng sẽ khóc nháo không ngớt, không nghĩ tới nàng sẽ nhanh như vậy liền nhận sự thật, thái độ của nàng làm hắn liên tưởng tới sự bình tĩnh đồng dạng của Y Thư Ngọc. Lúc trước là hắn quá xem thường Đông Phương Dực cho nên mới bị tổ thất nặng nề, bất quá lần này hắn quyết tâm phản kích, làm cho Đông Phương Dực biết Phục Hổ môn không phải chỉ có danh hão, bọn họ là những kẻ có khả năng làm người khác sợ tới hồn phi phách tán.
“Đông Phương phu nhân yên tâm, mục tiêu của chúng ta không phải là ngươi, rất nhanh ngươi sẽ có thể về nhà. Về phần chúng ta là ai, ngươi không nên biết đến thì tốt hơn”. Thi Thiên Phách là muốn mạng của Đông Phương Dực, đối với Y Thư Ngọc hắn lười động thủ.
“Hay là các ngươi muốn gây bất lợt cho con ta?”, Y Thư Ngọc không phải ngu ngốc, nếu không phải nhắm vào Dực nhi thì bắt cóc nàng làm gì. Nghĩ đến yêu tử sẽ vì nàng mà gặp bất trắc, nàng không khỏi cảm thấy bàng hoàng bất lực.
“Đông Phương phu nhân quả nhiên là người thông minh.” Nếu Y Thư Ngọc đã đoán được, Thi Thiên Phách sẽ không giấu diếm nữa.
“Các ngươi không được đụng tới con ta, nếu thương hại tới hắn, ta sẽ cùng các ngươi liều mạng”, nghĩ tới yêu tử, Y Thư Ngọc không còn thất sợ hãi.
“Ha ha ha! Đông Phương phu nhân, ngươi không khỏi quá coi trọng bàn thân, ngươi nghĩ dựa vào một nữ nhân như ngươi có thể làm được gì chúng ta sao?, Thi Thiên Phách cất tiếng cười to, chế giễu nàng.
“Ngươi đừng mạnh miệng nói trước”, Y Thư Ngọc vẫn cứng rắn phản bác, mặc kệ đạo lý người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu.
Tránh bên ngoài miếu sơn thần, Đông Phương Dực nghe mẫu thân lên tiếng bảo vệ hắn, hai mắt không khỏi ẩm ướt, đồng thời cũng lo lắng cho an nguy của nàng, sợ Thị Thiên Phách thẹn quá thành giận, ra tay tổn thương mẫu thân.
Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đông Phương Dực liền đưa tay ra hiệu cho Vu Hạo, vũ khí trong tay chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn ra lịnh là đồng loạt tiến vào giải cứu Y Thư Ngọc.
Tây Môn Nguyên Bảo trốn ở rất xa, nín thở ngưng thần nhìn tình cảnh trước mắt, đồng thời cũng rất quan tâm an nguy của bà bà cùng trượng phu. Bọn hắc y nhân che mặt trong miếu sơn thần xem ra cũng không phải người lương thiện, nàng không khỏi hướng lão thiên gia cầu khấn, phù hộ bà bà cùng trượng phu bình an trở về.
“Hừ! Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chọc giận ta, chọc giận ta đối với ngươi một chút ưu việt đều không có! Phải biết rằng, mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta, cho nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời ta thì tốt hơn”. Thi Thiên Phách hăm dọa Y Thư Ngọc, muốn nàng hiểu rằng nàng đang là con tin, chứ không phải là đương gia chủ mẫu của Đông Phương gia mà hắn cũng không phải là nô tài phải nịnh hót lấy lòng nàng.
“Ngươi chỉ biết có uy hiếp nữ nhân thôi sao?”, Y Thư Ngọc cố tình không để uy hiếp của hắn vào mắt.
“Ngươi nói cái gì?!” Thi Thiên Phách tức giận trừng mắt nhìn Y Thư Ngọc không biết sống chết.
Đúng lúc này, Đông Phương Dực khoát tay ra hiệu, đám người đang ẩn nấp lập tức tiến vào trong miếu.
Đột nhiên bị tập kích làm Thi Thiên Phách có chút bất ngờ, hắn không nghĩ nhóm người Đông Phương Dực lại sớm tìm ra nơi này đến vậy, hơn nữa