XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bần Cùng Dã Nương Tử

Bần Cùng Dã Nương Tử

Tác giả: Trầm Vi

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 134887

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/887 lượt.

trong tay Đông Phương Dực vẽ một vòng tròn trên không trung rồi thoải mái đặt lên cổ Thi Thiên Phách. Thắng bại đã định.
Vu Hạo cùng các hộ vệ trải qua một trận ác đấu cũng đã chế phục được các sát thủ còn lại của Phục Hổ môn, tất cả đều đang đợi Đông Phương Dực xử lý.
“Ngươi thắng.” Thi Thiên Phách sắc mặt ảm đạm, chưa bao giờ nghĩ tới cảnh đường đường là môn chủ của Phục Hổ môn lại bị thảm bại trong tay một thương nhân.
“Chính xác”, Đông Phương Dực thở phì phò, thắng cũng không được thoải mái lắm.
Tây Môn Nguyên Bảo thấy trượng phu thắng liền vui mừng nhảy tới bên cạnh hắn, đắc ý dào dạt nhìn hai tên ác đồ lúc này dám can đảm kèm hai bên bà bà.
“Ta có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ bại trong tay ngươi”, Phục Hổ môn lần này sẽ bị hủy diệt.
“ Nếu ngươi không nhận cọc mua bán của Giang Vô Nhai mà lấy đầu của ta, ta tự nhiên cũng không đụng tới ngươi”, tất cả đều do lòng tham của Giang Vô Nhai mà ra.
“Cái gì?!thì ra sát thủ là do ngươi phái tới?”, Tây Môn Nguyên Bảo nghe nói nó ác đồ chính là kẻ đã sai người ám sát Đông Phương Dực, tức giận xông lên đánh cho hắn một quyền. Nếu không nhờ nàng cùng Đông Phương Dực phước lớn mạng lớn, bọn họ sớm đã bị chúng giết chết ở vách núi.
Thi Thiên Phách nghĩ nàng chỉ là một tiểu nữ tử, dù dùng hết sức cũng không làm hắn bị thương được nên không có phòng bị gì mà thản nhiên đón nhận một quyền của nàng. Không ngờ khi một quyền đánh tới giữa ngực, hắn mới biết là mình sai lầm rồi.Một quyền của nàng đã đánh gãy ba cái xương sườn của hắn, làm cho hắn miệng phun máu tươi, quan trọng hơn là sau khi chịu một quyền của nàng, hắn biết mình không thể xưng là thiết quyền vô địch được nữa.. Bở vì quyền của nàng mới chân chính là thiết quyền vô địch.
Thi Thiên Phách vị nàng đánh, thống khổ ôm ngực, nhất thời không thở nổi.
Những người khác của Đông Phương gia thì không thèm để ý, có lẽ do hắn đã quá mức suy yếu chứ bị một tiểu nữ nhân đánh có một quyền thì đau ở chỗ nào chứ? Hắn làm gì mà phải ngã xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ có như vậy mà cũng xứng để hành tẩu giang hồ sao?
Sát thủ của Phục Hổ môn cũng biết thân thủ của Thi Thiên Phách nên càng ngạc nhiên, không hiểu có phải hắn đang cố tình diễn trò với Đông Phương Dực để tìm cơ hội đào tầu hay là bị thương thật sự, mới có thể miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không đứng dậy nổi?
“Nguyên Bảo, đừng đánh chết hắn”, Đông Phương Dực thản nhiên mở miệng nhắc nhở tiểu thê tử, không muốn nàng nhất thời xúc động lại đánh chết người, mắc công phải lưu lại người để xử lý thi thể rất phiền toái.
“Loại người xấu như hắn, không đánh không được. Hai chúng ta thiếu chút nữa đã chết trong tay hắn, hơn nữa hắn còn dám bắt cóc nương”. Tây Môn Nguyên Bảo lại hung hăng giơ quyền lên, muốn cho chúng biết bọn họ cũng không phải là người dễ chọc.
“Đúng vậy, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, hắn chẳng qua là nhận giao dịch của người khác, chúng ta nên tìm là người nào muốn thật sự muốn mạng chúng ta, còn hắn đã bị ngươi đánh một quyền ta nghĩ hắn cũng đã chịu đủ giáo huấn”. Đông Phương Dực sở dĩ muốn lưu lại mạng của Thi Thiên Phách vì không muốn làm lợi cho Giang Vô Nhai.
Y Thư Ngọc nghe con dâu vì nàng mà lên tiếng bất bình, trong lòng càng thêm rối rắm vì vậy đối với Nguyên Bảo liền càng không có ý kiến gì.
“Được, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu không có tướng công tat hay ngươi cầu tình, ta sẽ đánh cho ngươi càng thảm hại hơn, ngươi phải hứa vĩnh viễn không được đụng đến người nhà ta, dù là một sợi lông, nếu không Tây Môn Nguyên Bảo ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.. Nếu Đông Phương Dực đã lên tiếng, nàng không thể không cho hắn mặt mũi, bất quá phải nói thêm vài câu mới được.
Thi Thiên Phách bị một quyền của nàng nói không ra lời, khóe miệng chảy máu, mặt trắng bệc nghiêm trọng, tỏ vẻ lắng nghe cảnh cáo của nàng.
“Sau này nếu ngươi cón dám tiếp tục khi dễ người nhà của ta, ta sẽ khiến cho ngươi giống như cây cột đá này”. Vì muốn biểu lộ hiệu quả của lời cảnh cáo, Tây Môn Nguyên Bảo mắt lộ hung quang, hung hăng đánh một quyền lên cột đá trong miếu sơn thần. Cây cột chống đỡ không nổi một quyền của nàng, gãy làm hai đoạn.
“Nguyên Bảo, đừng ~~~” Đông Phương Dực hét lớn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.
“Cái gì?” Đừng cái gì? nhanh như vậy bỏ qua cho tên người xấu này sao? Tây Môn Nguyên Bảo buồn bực nhìn trượng phu, khó hiểu.
Miếu sơn thần đã lâu năm không được tu sửa, cũ kỹ rách nát lắm rồi, chỉ còn nhờ mấy cây cột chống đỡ, nay Nguyên Bảo dùng hết sức đánh lên đó thì làm sao chịu nổi, chỉ nghe rào rào, rồi mái ngói, gạch…thi nhau rơi xuống cùng rất nhiều tron bụi.
“Trốn!” Đông Phương Dực hoả tốc một tay nắm một ngươi, lôi mẫu thân cùng Nguyên Bảo vẻ mặt còn đang mờ mịt chạy nhanh ra khỏi miếu.
Những người khác còn đang kinh hãi chuyện Tây Môn Nguyên Bảo đánh gãy cột đá làm hai đoạn, lại thấy Đông Phương Dực hỏa tốc rời đi. Vu Hạo cùng nhóm hộ vệ luôn lấy Đông Phương Dực làm chủ, nên khi nghe hắn ra lệnh cũng liền lập tức chạy theo sau, không để ý đến nhóm sát thủ của Phục Hổ môn.