pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạn Gái Ngây Thơ

Bạn Gái Ngây Thơ

Tác giả: Khả Nhạc

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 134350

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/350 lượt.

ng.”
Bởi vì ngoại hình và vẻ mặt cùng công việc của mình, mọi người đều cảm giác anh là người nho nhã lịch sự, nhưng những người bạn của anh đều biết, anh cũng không giống như vẻ bên ngoài, vô hại như vậy.
Mặc dù hai người căn bản không biết nhau, nhưng cô gái trước mắt quả thật khá thú vị, kích tích bản tính của anh giấu dưới áo blouse trắng.
“Á, phụ trách.” Cô luống cuống, giống như tránh ôn dịch lùi lùi tới cạnh giường bệnh, trợn to mắt nhìn anh.
“Nhanh một chút, tôi còn phải đi kiểm tra phòng.”
Ân Hạo hướng cô ngoắc tay, mỉm cười, cố gắng khiến không khí càng thêm mập mờ.
Không lí do, anh ta cười lại khiến cô nổi da gà.
Trời ạ! Anh, anh ta… Sẽ không thật sự muốn cô thay anh ta…. Cái đó chứ?”
“Á! Tôi không muốn──”
Đầu óc không tự chủ nghĩ tới hình ảnh đó, cô bị sợ ôm đầu thét chói tai, bất chấp tất cả chạy trối chết.
Mày rậm nhíu lại, nhìn cô nhấc chân chạy vọt ra khỏi phòng bệnh, Ân Hạo kinh ngạc ngẩn người.
Anh cũng chỉ là trêu chọc cô thôi, cô có cần khoa trương như vậy không?
Là trên người anh có vi khuẩn, hay nháy mắt biến thành quỷ ba đầu sáu tay? Có cần phải dùng phương thức này đả kích cảm giác ẩn giấu của anh không?”






Đồng Vũ Thiến dùng tốc độ kinh người thét lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh, theo bản năng chạy tới hướng cầu thang.
Cô có thể xác định, mình gặp được bác sĩ sói trắng.
Nếu như bị anh ta bắt được, anh ta tuyệt đối sẽ bắt cô thay anh ta… làm loại chuyện đó!
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tiếng bước chân dồn dập vang lên trên cầu thang, khiến mọi người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
Thật vất vả mới từ lầu tám chạy xuống đại sảnh, Đồng Vũ Thiến thở gấp, trái tim giống như là muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Thuận lợi hết thảy, nhưng bà vẫn chưa an tâm, sợ con gái xảy ra chuyện, may là bà đã nhờ y tá và hộ lý để ý hộ nên cũng không có vấn đề gì.
“Chưa có…hít thở…. Mẹ à, không có phòng bệnh 81/6.”
Không tin tưởng khả năng nhận biết phương hướng của con gái, mẹ Đồng lấy giọng hoài nghi hỏi: “Sao lại có thể? Nhất định con đi nhầm chỗ.”
“Mẹ, mẹ sẽ không phải nhầm chứ?”
Sợ mình tới nhầm bệnh viện cô rất nghiêm túc xác nhận cho nên chuyện này không thể xảy ra.
“Phi, phi, phi, nói hươu nói vượn cái gì hả?”
“Con thật sự không tìm được phòng bệnh 81/6 sao! Lên lầu tám chỉ có phòng bệnh 81/5!”
Nghe vậy, mẹ Đồng lập tức hiểu xảy ra chuyện gì, thở dài một cái, “Đồng đại tiểu thư, con không phải chạy tới khoa khám chữa bệnh chứ?”
“Khám chữa bệnh….”
Đồng Vũ Thiến giương mắt, nhìn vào tấm biển bắt mắt ở đại sảnh.
Phía trên chính là “Khám Chữa Bệnh” bốn chữ.
Nhìn mấy chữ này, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“A~”
Nghe được âm thanh kêu lên của con gái, mẹ Đồng hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt con gái lúc này.
“Lão gia gia ở bên khoa nội trú!” Mẹ Đồng nhấn mạnh giọng nói che giấu sự bất đắc dĩ và lo lắng.
Ai! Làm thế nào?
Mơ hồ, mù đường cũng là một loại bệnh?
Con gái như vậy liệu tương lai có người đàn ông nào dám cưới nó sao?
“Phòng bệnh 81/6”
Đứng trước cửa phòng bệnh, Đồng Vũ Thiến nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Chẳng lẽ cô thật sự ngu ngốc sao?
Rõ ràng là đã vô cùng ghi nhớ lời mẹ nói lão gia gia kia ở khoa nội trú, cô lại chạy vào khoa khám chữa bệnh bị đùa giỡn ngu ngốc.
Đi đi lại lại bên khoa khám chữa bệnh không tìm được phòng 81/6, lại chẳng gặp một bóng người.
Tất nhiên, cái này cần bỏ qua tên sói áo trắng đó.
Nhưng mà không sao, mặc dù không biết bác sĩ sắc lang đó khoa nào nhưng ít nhất anh ta sẽ không chạy tới phòng 81/6 khoa nội trú.
Nghĩ tới đây, Đồng Vũ Thiến thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hít sâu một hơi.
Nghe mẹ nói, lão gia gia bị chứng mất trí nhớ, nếu tâm trạng không tốt thì sẽ nổi khùng, cho nên, chăm sóc một lão nhân bị mất trí nhớ phải rất kiên nhẫn mới được.
Mặc dù Đồng Vũ Thiến tốt nghiệm y tá, tâm địa thiện lương, nhưng cũng không có nghĩa cô có tư cách đảm nhiệm làm thiên sứ áo trắng.
Xác định cá tính mình mơ hồ không thích hợp trở thành y tá, sau khi tốt nghiệp, cô đã tìm một công việc hoàn toàn khác hẳn, trở thành người tự do trồng cây cối hoa cỏ.
Ngày nghỉ, cô sẽ tới chợ bày quầy, bình thường thì vùi mình ở phòng kính trồng hoa, hay tỉa cây, đúng hạn thì đi tìm các hoa giống.
Làm bạn với hoa cỏ, cuộc sống của cô trôi qua đơn giản mà hạnh phúc, cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Cô rất thích cuộc sống như thế, nhưng mẹ lại bởi vì thấy cô suốt ngày hoa cỏ, sợ cuối cùng sẽ không thoát khỏi vận mệnh làm bà cô.
Lại một lần nữa thở dìa, Đồng Vũ Thiến xác định tâm lí chuẩn bị đối mặt với lão nhân gia khó tính, lấy dũng khí mở cửa.
Không ngờ, cô vừa mới mở cửa phòng, đã trực tiếp đụng vào bức tường thịt dày ấm ấp, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt đi theo vào trong chóp mũi.
Cô nhíu đôi mày thanh tú, sờ sờ chóp mũi ửng đỏ, còn chưa kịp kêu đau, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến thần kinh cô nháy mắt căng thẳng.
“Tại sao lại là cô?”
Sau khi kiể