Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Tạ Trang Trang

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341062

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1062 lượt.

Hai ác quỷ trong một sinh mệnh
Tan học.
Tôi cắp cặp sách nhẹ nhàng đi theo Hạ Thất Lăng. Anh là tín ngưỡng, là ánh sáng mặt trời, là toàn bộ sinh mệnh của tôi.
Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, chiếu những ánh sáng ấm áp và rực rỡ xuống mặt đất. Nhưng trong khoảng khắc đứng dưới thứ ánh sáng lung linh ấy, tôi chờ cho anh ta bước vào những khe hở của ánh sáng để mà lãng quên. Một năm ba trăm sáu lăm ngày đều bắt đầu một vòng tuần hoàn lặp lại như vậy.
Mười bảy năm nay, tôi vẫn cô đơn và âm thầm bước theo bi kịch đau thương của thời thơ ấu, chưa từng hoảng loạn, cũng chưa từng chạy trốn.
“An Thanh Đằng, em hãy nói là em vẫn nhớ... mau nói đi... anh sẽ đứng yên ở đây cho em lừa gạt...”, anh ta bật khóc như một đứa trẻ, tha thiết nhìn tôi.
Sự ngây thơ, sự dịu dàng của anh ta khiến cho tâm hồn tôi như bị trăm ngàn cái roi da quất vào.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, trong suốt mười bảy năm cuộc đời tôi chưa từng có người con trai nào tên là Y Tùng Lạc xuất hiện, vậy mà tại sao vừa bước vào trường Yên Đằng là anh ta lại bám lấy tôi, ám ảnh không chịu buông tha.
“Tôi không nhớ nữa!”, mặc cho anh ta điên cuồng chất vấn nhưng câu trả lời của tôi trước nay vẫn là như vậy, chưa bao giờ có sự thay đổi.
“An Thanh Đằng, sao cô đi chậm thế hả?”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại gọi tôi. Sau đó, anh ta lại xoa xoa tay vào bức tường trên hành lang và tiếp tục nói chuyện điện thoại với ai đó bằng một giọng rất ấm áp...
“Vâng, tôi đến ngay đây!”, tôi nhấc cặp sách lên, lảo đảo đuổi theo anh ta, bỏ mặc Y
Tùng Lạc chơ vơ ở đó, nước mắt chan hòa.
Gió thổi mạnh khiến cho những vết thương của tôi càng thêm đau buốt. Thế nhưng, Hạ Thất Lăng, người đi trước mặt tôi kia không hề quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần.
Đúng vậy, Hạ Thất Lăng trước mặt tôi chính là người mà tôi vẫn luôn mê muội theo gót. Anh ta không hề quan tâm đến sự sống chết của tôi, từ nhỏ đến lớn, đều để mặc tôi tự sinh tự diệt.
Nhưng may mà, tôi đã không phụ lòng mong đợi của thời gi­an, cuối cùng cũng trưởng thành thành một thiếu nữ hồn nhiên và phóng khoáng.
Hạ Thất Lăng luôn ném tôi vào những khe hở của thời gi­an để quên lãng. Vậy mà cứ mỗi khi có ai đó đối xử tốt với tôi là anh ta lại nhe nanh múa vuốt chạy đến gây sự với họ.
Anh ta ích kỉ như vậy đấy, thứ mà bản thân mình không thích cũng không chịu cho người khác động vào.
Cái mà anh ta cần chính là một con búp bê, một con búp bê ngoan ngoãn, một con úp bê hiền lành, một con búp bê không tùy tiện nói cười.
Và tôi chính là con búp bê vô hồn đó.
Tôi, An Thanh Đằng chẳng có thứ gì hết, có chăng cũng chỉ là một niềm tin cả đời phục dịch bên anh ta mà thôi. Vì vậy, bao nhiêu năm nay, kẻ có bệnh ưa sạch sẽ là Hạ Thất Lăng đã cho phép một linh hồn âm thầm dật dờ phía sau anh ta.
Mùa thu đã đến gần, vạn vật đang bắt đầu xao động. Từ ngọn cỏ bé nhỏ cho đến những cây cổ thụ cao lớn trong ánh sáng vàng rực rỡ đều dùng sắc thái của mình để tô điểm cho cái mùa thu xao xác ấy.
Lá bắt đầu rụng, báo hiệu sứ mệnh của mùa xuân và mùa hạ đã kết thúc, một hành trình dài không mục đích lại bắt đầu. Những trái cây sai trĩu cành đu đưa trong gió thu nhè nhẹ, vẫy vùng trong ánh mặt trời như muốn sà vào lòng mẹ đất. Điều khó chịu nhất mà mùa thu đem lại cho con người chính là sự khô ráp của làn da. Gió bắc bắt đầu thổi, làn da trên khuôn mặt trở nên nứt nẻ, chỉ còn sót lại vài vùng da mềm mại run rẩy trong gió mưa, hoang mang chờ đợi ngày dài kết thúc.
Mặt của tôi cũng như vậy đấy, chỉ có điều vùng da khô của tôi tập trung ở xung quanh môi. Những mảnh da khô nứt nẻ bám đầy xung quanh miệng tôi, hết năm này qua năm khác đều tái diễn như vậy. Ban đầu, tôi thường dùng bàn tay thô ráp của mình liên tục bóc những lớp da khô xung quanh môi. Thế nhưng bây giờ, tôi cảm thấy việc đó thật vô ích. Một khuôn mặt có non nớt đến mấy cuối cùng cũng không thể miệt mài hướng mãi về phía mặt trời và mỉm cười ngốc nghếch.
Mỗi một linh hồn tồn tại trên đời này đều không thể không cân nhắc về thời gi­an.






Tôi là An Thanh Đằng, một người giúp việc không hề nổi bật trong nhà họ Hạ, một loại người thấp hèn đến mức không thể thấp hèn hơn.
Tôi và Hạ Thất Lăng từ nhỏ cùng lớn lên. Nhưng, đứng sau lưng anh ta, tôi mãi mãi vẫn chỉ hèn mọn như vậy. Mỗi khi ở bên cạnh Hạ Thất Lăng, tôi chỉ chú ý đến việc đi theo anh ta, bởi vì anh ta rất cao, nếu không chú ý sẽ mất dấu ngay tắp lự.
Nói cho bạn biết một bí mật nhé, một bí mật chẳng phải là bí mật: Hạ Thất Lăng có mái tóc màu bạc, long mày cũng màu bạc, không hề nhuộm, mà là bẩm sinh. Bởi vì anh ta chính là sự kết tinh của tà ác và nhân đạo. Mặc dù những chuyện này không mấy rõ rang nhưng tôi cũng biết được ít nhiều.
Vì vậy, tôi thường nhìn thấy thím Lan quản gia nhà họ Hạ nhìn theo bóng của Hạ Thất Lăng lẩm bẩm: “cũng mãy là thiếu gia vẫn khỏe mạnh.”
Hạ Thất Lăng đứng từ trên cao nhìn xuống, chẳng khác gì một hoàng tử của thế giới phép thuật vừa bước nhầm vào thế giới trầ