Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Tạ Trang Trang

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341065

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1065 lượt.

chạy ra ngoài nói chuyện yêu đương với người khác chính là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Cuối cùng thì bảng đen cũng thuộc về một mình tôi, tôi có thể thoải mái ghi chép rồi!
Tan học, Hạ Thất Lăng bảo tôi về nhà trước vì anh ta phải đi hẹn hò, hẹn hò với một cô gái xinh đẹp nào đó.
Anh ta nói xong, tôi lập tức gật đầu, đeo cặp lên vai và một mình đi trên con đường về nhà. Bao nhiêu năm nay, tôi đã sớm quen với việc này. Anh ta thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi thờ ơ không quan tâm…đây dường như đã trở thành một khế ước ngầm giữa hai chúng tôi, không cần bất cứ ai phải lên tiếng chỉ bảo.
Hạ Thất Lăng thích nhất là phá hoại tình cảm của người khác. Cứ nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào thân mật với bạn trai của mình là y như rằng anh ta tìm mọi cách chen chân vào, cướp đi người thương của người ta.
Hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến Bối Nhi, món quà mà tôi đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để tặng cho anh ta.
Cảnh vật trong nhà họ Hạ vẫn đẹp đẽ như vậy. Sau một ngày được tắm rửa bởi ánh mặt trời, cây cối, hoa cỏ trong vườn như xanh tươi hơn, khắp nơi cảnh vật đều đang tràn đầy nhựa sống.
Đi qua con đường rợp bóng cây, trước mắt trải dài là một biển hoa màu tím biếc. Trong gia đình họ Hạ này có ai yêu thích loài hoa tử la lan này đến vậy nhỉ? Là phu nhân, lão phu nhân hay là Hạ Thất Lăng? Cũng không biết nữa! Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ thấy người ta trồng toàn hoa tử la lan ở đây mà thôi.
Tháng năm, hoa tử la lan nở rộ, mùi thơm nhè nhẹ quyện vào không khí, phảng phất trong khu vườn. Cho dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về đến đây là tôi lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu. Tuy nhiên, biển hoa tử la lan tươi đẹp này lại khiến cho tôi rơi vào cảm giác lo sợ vô cùng tận.
Suốt mười bảy năm nay, mỗi năm vào nửa đêm một ngày nào đó, tôi lại nghe thấy tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ, tiếng khóc ấy vọng lại từ khu vườn hoa ngoài cửa sổ.
Tiếng khóc ai oán như tiếng kêu của một con chim oanh bị gãy cánh, khiến cho người nghe cảm thấy sởn gai ốc, chẳng khác gì đang chìm trong một con ác mộng, một cơn ác mộng chưa bao giờ từng thôi xuất hiện trong cuộc đời tôi. Thế nhưng, khi tôi hỏi người trong nhà họ Hạ về chuyện này, ai nấy đều nói rằng chưa từng gặp chuyện như vậy, nếu như tôi lại nhắc thêm lần nữa, thể nào họ cũng nói tôi bị mắc bệnh ảo tưởng.
Nói thực lòng, tôi cũng rất mong đó chỉ là bệnh ảo tưởng. Nhưng mỗi lần vào lúc nửa đêm, những dây thần kinh đang bị kéo căng như dây đàn của tôi luôn mách bảo tôi rằng đó không phải là sự thật! Tiếng khóc tuyệt vọng và ai oán ấy vô cùng chân thực, vang vọng giữa biển hoa mênh mông. Tôi còn nhớ rất rõ đó là vào ngày mùng 7 tháng 7 hàng năm.
Ngày mùng 7 tháng 7 vĩnh viễn.
Biển hoa mênh mông yên ắng bên ngoài cửa sổ rốt cuộc chôn vùi sự si tình hay đang tố cáo sự vô tình của một ai đó? Có lẽ sự oán hận ấy rất nặng nề, thế nên nó mới vang vọng suốt mười mấy năm nay.
Năm nay, liệu tiếng khóc ai oán ấy có còn tìm đến? Lần này nhất định tôi sẽ không còn ngốc nghếch sợ hãi trốn trong chăn mà run rẩy nữa.
Bởi vì, tôi đã trưởng thành, tôi sẽ bắt đầu mở ra bức màn bí ẩn của căn nhà lớn này! Bởi vì mẹ đã không còn ở bên tôi nữa, cho dù là chuyện gì cũng chỉ có một mình tôi đối mặt. Năm nay, cho dù có sợ hãi đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ dũng cảm bước vào vườn hoa dưới ban công đó, cũng cảm đi tìm tiếng khóc thê lương bị người đời lãng quên kia.
“Cọt kẹt…cọt kẹt…”, chiếc xích đu đu đưa trong khoảng sân trước nhà, là Bối Nhi, cô bé đang chơi xích đu! Lúc này, thím Lan không có ở đó, cô bé đang ngồi trên xích đu chơi một mình, yên lặng ngồi trên xích đu, dường như trên tấm lưng bé nhỏ kia lúc nào cũng có thể mọc ra một đôi cánh thiên thần và bay vút khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi đứng trên bậc thềm đá cách cái xích đu không xa, âm thầm ngắm nhìn mọi thứ trước mắt.
“A chị Đằng về rồi!”, Bối Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi, cô bé mừng rỡ ra mắt, nhảy tót xuống khỏi xích đu rồi chạy ào về phía tôi.
“Vâng, chào Bối Nhi tiểu thư!”, tôi cúi đầu chào cô bé rồi xách cặp sách lên, đi vào trong nhà.
“Chị Đằng ơi…”, tôi vừa mới nhấc bước liền phát hiện ra tay của Bối Nhi đã nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của mình. Tôi liền quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh của cô bé. Cô bé rụt cổ vào trong chiếc áo khoác nhung màu hồng phấn, nhìn tôi một cách vô tội. Bộ dạng của Bối Nhi thật đáng yêu! Nhưng, dù sao tôi cũng chỉ là một người giúp việc của nhà họ Hạ, một người giúp việc thấp hèn, một người sống thoi thóp suốt bao năm nay chỉ bởi vì cố gắng giành lấy cho mình một chỗ đứng trong đời.
“Có chuyện gì vậy, Bối Nhi tiểu thư? Tôi còn có rất nhiều việc phải làm nữa!”, tôi nói bằng giọng lạnh lùng rồi quay người định bỏ đi.
“Chị Đằng, đừng đi mà!”, lại một lần nữa cô bé nắm chắc lấy vạt áo của tôi, không, lần này còn nắm chặt hơn.
“Tiểu thư chơi một mình đi, tôi còn rất nhiều việc, rất nhiều việc phải làm đấy!”. Mặc dù vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ nhưng ánh mắt của tôi đã hướng ra tận bể phun nước phía