Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Tạ Trang Trang

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341107

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1107 lượt.

ồi ở trên khóe miệng, là cái nốt ruồi trên khuôn mặt hung hãn sau lưng tôi.
Người đàn ông đó chẳng qua chỉ là một “khúc đệm” ngoài ý muốn xen vào giữa cuộc đời tôi, nhưng sự xuất hiện của ông ta lại đánh thức sự hoảng loạn đã chìm lắng từ rất lâu trong lòng tôi.
“Hạ Thất Lăng, tôi đã từng bị mất trí nhớ đúng không?”, tôi ngẩng đầu, mắt nhạt nhòa lệ nhìn chăm chăm vào Hạ Thất Lăng.
Anh ta thở dài, đút tay vào túi, hướng mắt về phía xa rồi lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, dũng cảm đi về phía trước, không ai có thể ngăn cản bước chân trưởng thành của cô đâu…”
Tôi ôm chặt lấy cánh tay mình, quỳ phịch xuống đất, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Thất Thất, tôi đã đánh rơi con ngươi của mình trong quá khứ…bao nhiêu năm nay, tôi đã ngốc nghếch để mất chúng ở trong quá khứ như vậy…”



Đi tìm khởi điểm của kí ức
Hạ Thất Lăng không hề nói cho tôi biết bất cứ chuyện gì. Cứ mỗi khi tôi hỏi anh ta về chuyện quá khứ là anh ta lại xoay tấm lưng lạnh tanh về phía tôi và bỏ đi mất.
Rốt cuộc là do tôi đa nghi hay đúng là kí ức vốn có của tôi đã bị chôn vùi ở nơi nào đó? Tâm trạng thật rối bời, đã mấy ngày hôm nay tôi cứ như người mất hồn vậy.
Tôi cắp cặp sách tới trường, đột nhiên, một quả bóng rổ lăn bộp đến chân tôi, tốc độ và sức lăn nhanh như vậy chứng tỏ người ta đã cố ý ném nó về phía tôi. Ngọn lửa tích tụ trong lòng tôi phút chốc bùng lên…
“Đang nghĩ gì vậy? Sao mà thất thần thế?”, tôi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Vừa nói dứt lời tôi đã thấy anh ta nhếch môi cười, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Dưới ánh hoàng hôn buồn bã, tiếng nói của Y Tùng Lạc như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua: ‘Không biết nữa!”
Nói thờ ơ vậy sao, cứ như thể người nói là một ai khác vậy, chẳng quan tâm đến bản thân chút nào.
“nhưng mà, lần trước anh…”, lần trước rõ ràng anh ta còn chất vấn tôi vì sao lại quên anh ta cơ mà.
“Một hồi ức quý giá như vậy, nếu như kể lể hết trước mặt cô bằng những lời sáo rỗng thì còn coS ý nghĩa gì cơ chứ?”, anh ta mỉm cười, nheo nheo mi mắt. “Như vậy chi bằng để tôi một mình cất giữ nó còn hơn…”
Nói xong, Y Tùng Lạc ôm bóng bỏ đi.
Tôi phải làm sao đây? Suốt mười bảy năm nay tôi chưa từng bị mất trí nhớ, tôi biết đi đâu để tìm điểm khởi đầu của kí ức?
Có lẽ, có một người có thể giúp đỡ tôi! Trên đời này cũng chỉ có một mình anh ta có thể giúp tôi!
Người đó không ai khác chính là Hạ Thất Lăng.
Cho dù anh ta có thờ ơ ra sao, có kín miệng đến thế nào tôi cũng sẽ nghĩ ra cách để biết được chuyện cần biết từ anh ta.
Hơn mười một giờ tối, tôi cúi đầu, chầm chậm bước vào phòng của Hạ Thất Lăng. Anh ta đang ngồi bên bàn thu dọn sách vở, có lẽ là vừa mới đọc sách xong, đang chuẩn bị đi ngủ. “Sao thế, muộn thế này còn đến phòng tôi? Có chuyện gì để ngày mai nói!”, nhìn thấy tôi, Hạ Thất Lăng liền đặt sách trở lại giá, mặt không chút biểu cảm.
“Tôi…tôi…”, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của anh ta, tôi không biết nên cắn răng hỏi tiếp hay ngoan ngoãn trở về phòng theo lời anh ta.
“Ra ngoài! Tôi phải đi ngủ!”, đang ngây người không biết làm thế nào thì đã nghe thấy giọng nói kiên quyết của anh ta.
Cắn chặt đôi môi, cuối cùng tôi cũng có được dũng khí để lên tiếng: “Thiếu gia, xin hãy chỉ đường cho tôi tìm lại quá khứ!”
Anh ta nhìn tôi, đồng tử như mở to ra, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng vang lên: “An Thanh Đằng, không phải chứ? Ý chí yếu đuối vậy sao? Nghe người ta dỗ ngọt vài câu đã tin lời người ta rồi! Cái tên Y Tùng Lạc có gì hay ho chứ? Cô thích hắn rồi chứ gì?”
“Tôi không phải là người không có chủ kiến! Lớn như vậy rồi, đúng sai ra sao tôi đều có cách nghĩ của riêng mình!”, trong con ngươi đang mở to của Hạ Thất Lăng, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình đang đỏ gay lên.
“Hừ, có thì tốt!”, anh ta lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài áo ngủ ra: “Cô lập tức ra ngoài cho tôi!”
“Chà, sao anh vội vàng đuổi tôi ra ngoài như thế? Đã không chịu kể cho tôi nghe những chuyện liên quan đến quá khứ, lại cũng không cho tôi đi hỏi người ta, tôi nghĩ chắc là trước đây anh đã làm chuyện gì đó không phải với tôi chứ gì?”, sau hết lần này đến lần khác anh ta tìm cách đuổi tôi ra ngoài, tôi càng không chịu buông tha. Không hỏi cho ra lẽ tôi không có ý định bỏ đi.
“Hừ…”, anh ta ngẩng cao đầu kiêu ngạo, lành lùng nhếch miệng cười trước cái nhìn chất chứa đầy hoài nghi của tôi.
“Làm chuyện gì không phải với cô? An Thanh Đằng, cô thực sự rất muốn biết phải không?”, anh ta nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi, mái tóc màu bạc rủ xuống.
“Phải!”, mặt tôi lộ rõ sự vui mừng, gật đầu dứt khoát với anh ta.
“Ha..ha…”, anh ta mỉm cười, dùng ngón tay ra hiệu cho tôi qua đó. Chẳng dễ dàng gì mới đợi được đến thời khắc quan trọng này, ngón tay anh ta vừa đưa lên là tôi lập tức chạy đến.
Tôi ngẩng đầu chờ đợi, anh ta cúi đầu, ghé sát vào tai tôi nói: ‘Tốt lắm, giờ tôi chính thức cho cô hay: điều đó không thể cho cô biết được!”
“…” tôi kinh ngạc mở to đôi mắ


XtGem Forum catalog