Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 134450

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

Thiên, Thiên Thiên quả nhiên khóc đỏ hoe cả mắt thật thương tâm, cậu lập tức sốt ruột, “Thiên Thiên?”
Thiên Thiên mở to mắt nhìn cậu, nói chuyện có vẻ khó khăn: “Ba, con ngủ đây.”
Lăng Dịch cầm khăn giấy vào phòng.
Lăng Húc đang ngồi ở bên giường, hỏi Thiên Thiên: “Con nói đi, sao con lại khóc?”
Thiên Thiên không nói lời nào, hai mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Lăng Húc.
Lăng Dịch đưa khăn giấy tới, Lăng Húc đưa cho Thiên Thiên lau nước mắt nước mũi, cậu cúi đầu nhìn Thiên Thiên nhẹ nhàng hỏi: “Sao con lại khóc, con nói cho ba nghe được không?”
Thiên Thiên có chút do dự, nhìn thoáng qua Lăng Dịch, sau đó nói với Lăng Húc: “Nói thầm”
Lăng Húc vội vàng đáp: “Được, nói thầm.”
Lăng Dịch thấy Thiên Thiên chỉ đồng ý nói cho Lăng Húc nghe mà lại không muốn nói cho mình, cảm thấy có chút bị thương, nhưng anh vẫn nhìn Thiên Thiên cười cười, nói: “Vậy con cứ nói thầm cho ba nghe đi” sau đó liền tự động đi ra ngoài, tự an ủi mình hai người ở với nhau nhiều năm như vậy, thân thiết hơn là chuyện bình thường.
Chờ đến khi Lăng Dịch đi ra ngoài, Lăng Húc nhìn Thiên Thiên hỏi: “Bây giờ có thể nói được chưa?”
Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Con thật sự không có mẹ sao?” Nó vừa hỏi xong, cảm thấy bi thương nên lại ngân ngấn nước mắt.
Lăng Húc lập tức ngây ngẩn cả người, cậu thật sự không ngờ Thiên Thiên vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng, chỉ biết dỗ bé: “Không phải…”
Không phải như thế thì là thế nào? Cậu không thể bảo với Thiên Thiên, nghiêm túc mà nói, nhìn theo khía cạnh sinh học thì cậu là mẹ, còn anh mới là ba.
Lời như thế sao cậu có thể nói ra cơ chứ.
Thiên Thiên lại đang rất muốn nghe được lời giải thích từ cậu.
Lăng Húc chỉ có thể nói tiếp: “Con có mẹ.”
Nhưng Thiên Thiên không chịu “Mẹ là bác sao?”
“Không phải bác, mà là”
“Con không chịu!” Thiên Thiên đột nhiên kiên định nói, nó hít sâu một hơi, quay lưng về phía Lăng Húc, nói, “Không cần nữa!”
Lăng Húc thở hắt ra, bối rối muốn kéo tóc của mình nhưng nháy mắt nghĩ tới Thang Lực, lại rụt tay về, cậu giúp Thiên Thiên kéo chăn lên, vừa cẩn thận dém lại góc chăn cho nó, đứng dậy tắt đèn, từ từ rời khỏi phòng.
Trở lại phòng, Lăng Dịch cầm sách trên tay, làm như không để ý mà hỏi han: “Sao nó khóc thế?”
Lăng Húc nào dám nói cho Lăng Dịch biết nguyên nhân, đành phải nói: “Không có gì, chắc mai phải đi học nên cảm xúc không tốt ấy mà.”
Lăng Dịch nhìn biểu cảm của Lăng Húc, cảm thấy Lăng Húc không nói thật nhưng anh không tiếp tục hỏi nữa, bỏ sách trên tay xuống: “Thôi đi ngủ đi.”
Lăng Húc lặng lẽ đi đến bên giường, xốc chăn lên rồi nằm xuống, “Anh—— ” cậu khẽ kêu lên.
Lăng Dịch đang định cởi nút áo ngủ, nghe cậu kêu thì dừng lại.
Lăng Húc nói: “Anh nghĩ em nên nói với Thiên Thiên thế nào, nói cho Thiên Thiên biết thật ra em mới là mẹ?”
Lăng Dịch nghe Lăng Húc hỏi như thế, hơi hơi nhíu mày hỏi cậu: “Thiên Thiên nhớ mẹ à?”
Lăng Húc không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Vấn đề này không biết phải nói sao mới tốt, Lăng Dịch suy nghĩ một lát mới bảo: “Em nói với nó, nó là con của hai chúng ta, cả hai đều là ba của nó. Mẹ chỉ là một cách xưng hô thôi, nhà chúng ta không gọi như vậy.”
Lăng Húc chần chờ một chút, “Nó cũng gọi anh là ba sao?”
Thật ra Lăng Dịch rất muốn rất muốn nghe Thiên Thiên kêu anh một tiếng ba, chẳng qua anh không muốn Thiên Thiên nghi ngờ, hại Thiên Thiên suy nghĩ lung tung nhận thức không đúng, vì thế anh nói: “Xưng hô không phải vấn đề quan trọng, chỉ cần nó biết chúng ta là người một nhà là được rồi.”
Lăng Húc nghe thế, gật gật đầu.
Lăng Dịch nói với cậu: “Đi ngủ đi.”
“À” cậu hoảng hốt hồi phục lại tinh thần “Ngủ thôi.”






Công việc mới đối với Lăng Húc mà nói thuận tiện ở chỗ buổi sáng cậu không cần đi làm sớm. Bởi vì nhà hàng Tây không cung cấp điểm tâm, 11 giờ mới bắt đầu mở cửa, số lượng điểm tâm ngọt không giống tiệm bánh lớn khác, cũng không đa dạng phong phú.
Tuy công việc nhẹ nhàng, thu nhập lại không hề ít nhưng không phải ai cũng có được, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có năng lực thì mới được mời.
Điều không tốt chính làgiờ tan làm khá muộn, vì có khi bảy tám giờ rồi mà nhà hàng vẫn đông khách.
Nhưng ít nhất buổi sáng cậu có thể đưa Thiên Thiên đi học, khôi phục trí nhớ rốt cuộc cậu có thể tự lái xe ra ngoài.
Lăng Dịch trực tiếp đưa chìa khóa xe cho cậu, nói nếu không lái thì chỉ để trong bãi đậu xe phủ bụi mà thôi.
Lời ba nói buổi sáng nay cũng chẳng thể nào vực dậy nổi tinh thần của Thiên Thiên.
Lúc chơi trò chơi, nó cùng Quan An Dung cùng đội, Quan An Dung ném bóng cho nó nhưng nó không đỡ, khiến bóng lăn lông lốc trên đất.
Quan An Dung chạy đi nhặt bóng, sau khi nhặt lên nó quay lại chỗ cũ nhìn thấy Thiên Thiên vẫn đứng tại chỗ.
Lúc ăn cơm trưa, Quan An Dung nhìn chăm bác Thiên Thiên, quan tâm hỏi: “Thiên Thiên, cậu làm sao thế?”
Thiên Thiên nói: “Không có gì.”
Quan An Dung do dự thật lâu, gắp miếng thịt trong bát mình cho Thiên Thiên, nó hỏi: “Tớ gắp