
Tác giả: Kim Cương Quyển
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134444
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/444 lượt.
n thế nào.”
Lăng Dịch: “Anh nói cho con biết, nó là con của hai chúng ta, nhưng không thể gọi mẹ. Nó cho rằng hai chúng ta đều là ba của nó, nó hỏi bây giờ nên xưng hô thế nào để không nhầm lẫn giữa hai chúng ta.”
Lăng Húc tựa vào ngực Lăng Dịch, không nhịn được, khóe miệng hơi nhếch lên, cậu đột nhiên cảm thấy hạnh phúc bây giờ giống như một giấc mơ vậy.
“Chờ sau này con lớn lên sẽ tự hiểu thôi.”
Lăng Húc nghĩ tới lúc Thiên Thiên lớn lên, không biết nên vui vẻ hay là sầu lo, nhưng đó cũng là chuyện của tương lai, bây giờ không cần suy nghĩ nhiều như thế.
“Còn em?” Lăng Dịch hỏi cậu, “Hôm nay công việc như thế nào?”
Lăng Húc nói: “Hơi mệt, nhưng mà cũng thật đáng giá. Anh nói rất đúng, em quả thật sẽ thích nghi được, tiếp xúc nhiều một chút, học tập nhiều một chút.”
“Từ từ đi” Lăng Dịch nói.
Lăng Húc cảm giác được tay của Lăng Dịch đang chạm vào tay cậu, nhẹ nhàng cọ xát, cậu có thể cảm giác được ngón tay của Lăng Dịch đang di chuyển, vẽ vòng vòng trên tay cậu.
Đều nói tay đứt ruột xót, Lăng Húc cảm thấy tim đập mạnh hơn.
Ở trong bóng tối, hai người không nói chuyện nữa, tự cảm nhận tiếng tim đập và hơi thở của đối phương, dần dần chìm vào giấc ngủ
Ngày hôm sau Lăng Húc gọi Thiên Thiên thức dậy, vừa mở mắt nó đã gọi: “Ba, mẹ? Ba?”
“Ba!” Lăng Húc nghiêm túc sửa cho nó, cậu không muốn Thiên Thiên ở bên ngoài gọi cậu là mẹ.
Thiên Thiên dường như có cả ngàn câu hỏi vì sao ở trong đầu, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, ăn điểm tâm, trên đường đi học luôn luôn hỏi Lăng Húc: “Ba, ba sinh ra con ạ? Vậy còn bác? Bác và ba đã kết hôn chưa? Con muốn kêu bác là ba, nhưng làm sao để phân biệt bây giờ.”
Lần đầu tiên Lăng Húc thấy Thiên Thiên hỏi nhiều như thế.
Trên đường lái xe đến nhà trẻ, nói: “Tối hôm qua con có sạc đầy pin không đấy? Hôm nay tinh thần phấn khởi như vậy sao?”
Nghe ba đùa với mình, Thiên Thiên cảm thấy rất vui, cười đến híp cả mắt.
Lúc xuống xe, Thiên Thiên đột nhiên hỏi Lăng Húc: “Con kêu bác là ba có được không?”
Gần đây nó có xem chương trình thực tế về cha con, trong đó có một đứa nhỏ luôn gọi ba ba, vì vậy cảm thấy rất thích thú, cũng muốn học theo.
Lăng Húc nói với nó: “Tốt, bác là ba a, ba là ba b.”
Nói thế với Thiên Thiên, nó nghe không hiểu, mặt cứ nghệt ra.
Lăng Húc dừng xe lại, mở cửa xuống xe sau đó bế Thiên Thiên xuống, đưa nó vào trong nhà trẻ.
Vừa đi, Thiên Thiên vừa hỏi: “Cái gì là ba a ạ?”
Lăng Húc nói: “Chính là a trong abcd đó.”
Thiên Thiên nói: “Con biết abcdefg!” Nhưng Lăng Húc chỉ nói đùa, nó vẫn chưa hiểu ý của cậu.
Xế chiều hôm nay, Lăng Dịch tới đón Thiên Thiên tan học, Thiên Thiên nói cho anh biết: “Ba nói bác là ba a, ba là ba b”
Lăng Dịch nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, nhìn Thiên Thiên nói: “Sau này ba con nói gì với con, con đều phải nói cho bác biết, không thể tùy tiện tin tưởng lời của ba con, biết không?”
Bình thường ở nhà, phần lớn chuyện đều là Lăng Húc nghe Lăng Dịch, Thiên Thiên rất dễ dàng có thể biết người nào có quyền uy lớn nhất trong nhà nên gật đầu cái rụp
Lăng Dịch nói với nó: “Con biết ba trong tiếng anh gọi thế nào không?”
Thiên Thiên lắc đầu.
Lăng Dịch dạy nó: “Là daddy.”
Thiên Thiên đọc lại theo anh.
Lăng Dịch mỉm cười nói: “Ừ, sau này cứ gọi bác như vậy đi.”
Sau Nguyên đán không tới một tháng liền ngênh đón mùa xuân.
Nhà trẻ vẫn cho Thiên Thiên nghỉ đông, nhưng Lăng Dịch và Lăng Húc thì bắt buộc phải trở lại công việc của mình không thể nghỉ ngơi thêm.
Để Lăng Húc mang theo Thiên Thiên đi làm mỗi ngày giống kỳ nghỉ kè là điều không thực tế, dù sao công việc hiện tại cũng không giống như trước, cậu không có bà chủ thông cảm cho cậu cũng như không gian làm việc rộng rãi, cũng may bây giờ để Thiên Thiên đến công ty với Lăng Dịch cả ngày cũng không sao.
Vì thế Lăng Dịch mang Thiên Thiên tới công ty.
Trong phòng làm việc rộng rãi kê một giá vẽ cho nó, đưa cả xe đạp lên, còn có xếp gỗ Thiên Thiên thích, mặc cho nó chơi thế nào cũng được.
Thiên Thiên ngước đầu nhìn anh, chỉ chỉ cửa sổ trước mặt.
Vì vậy Lăng Dịch giúp nó đặt giá vẽ ra chỗ cửa sổ, còn nó vội vã mang theo chiếc ghế để ngồi xuống trước giá vẽ.
Lăng Dịch ngồi xổm xuống sờ sờ đỉnh đầu của nó.
Thiên Thiên cười nói: “Cám ơn daddy.”
Hai vị quản lý liếc mắt nhìn nhau, sau đó bình tĩnh lại như lúc đầu, khi Lăng Dịch về sofa ngồi xuống mới tiếp tục công việc dang dở vừa nãy.
Lúc không có chuyện gì làm, Thiên Thiên sẽ đạp xe đạp vòng quanh tầng, bởi vì ở tầng này chỉ có Lăng Dịch và hai thư kí làm việc, bên cạnh còn có một phòng họp nhỏ, bình thường sẽ không có ai đến nên để nó tự do chơi.
Hai bí thư của anh – Hà Quang Hoa và Dư Mi đều biết địa vị của Thiên Thiên ở trong lòng Lăng Dịch, cho nên đối với Thiên Thiên vô cùng tốt, nhìn thấy nó đạp xe từ trong phòng Lăng Dịch ra ngoài sẽ mỉm cười nói chuyện với nó.
Thiên Thiên đạp xe chơi, nơi này có một hành lang rất dài nhưng lại không có người nên nó đạp xe rất n