
Tác giả: Kim Cương Quyển
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134441
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/441 lượt.
cho cậu miếng thịt này, cậu nói cho tớ biết tại sao cậu buồn được không?”
Thiên Thiên nhìn miếng thịt trong bát, nói với Quan An Dung: “Tớ không cần thịt của cậu.”Nói xong, nó trả miếng thịt lại cho Quan An Dung.
Quan An Dung bị đả kích lớn, nhìn miếng thịt bị trả lại: “Không ăn thì thôi, tớ tự ăn, tớ thích ăn thịt nhất, ngày nào mẹ tớ cũng nấu cho tớ một tô ….”
Sau này lúc ngủ trưa, Quan An Dung lại mè nheo Thiên Thiên một lúc lâu, cuối cùng Thiên Thiên nói cho nó biết : “Ba nói bác không phải là mẹ tớ.”
Quan An Dung nghe vậy thì sững sờ, “Là bác thì đương nhiên không phải là mẹ rồi.”
Thiên Thiên nói: “Nhưng tớ muốn bác là mẹ cơ.”
Quan An Dung nhìn Thiên Thiên không biết phải làm thế nào, không nhịn được vươn ngón tay chạm vào má Thiên Thiên, sau đó lại rút tay về, cảm thấy hơi khó chịu theo.
Lúc tan học, Quan An Dung thấy Lăng Dịch tới đón Thiên Thiên, lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt Lăng Dịch, hô: “Bác của Thiên Thiên!”
Lăng Dịch nhìn cậu bé, anh không có thói quen trêu chọc con nít cho nên nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quan An Dung cảm thấy anh có chút nghiêm túc cho nên trong lòng cảm thấy khẩn trương, nhưng vẫn can đảm hỏi tiếp: “Bác là mẹ Thiên Thiên phải không?”
Lăng Dịch hơi sửng sốt, anh không hiểu sao anh bạn nhỏ này lại hỏi anh một câu như thế, liếc mắt nhìn Thiên Thiên, sau đó nói với Quan An Dung: “Bác là bác của Thiên Thiên, sao con lại hỏi bác có phải mẹ Thiên Thiên không?”
Thiên Thiên ở bên cạnh khẩn trương, nó muốn chạy qua bịt miệng Quan An Dung lại, “Không thể nói!”
Quan An Dung lại ra mặt chính nghĩa, bởi vì nó cao hơn nên Thiên Thiên không thể nào với tay che miệng nó lại được, lại nói với Lăng Dịch: “Là bác nói bác là mẹ của Thiên Thiên, bây giờ lại nói không phải, bác có biết bạn ấy rất đau lòng không!”
Lúc này Lăng Dịch thật kinh ngạc, anh hỏi Thiên Thiên: “Bác nói thế với cháu bao giờ?”
Thiên Thiên vẫn cố kéo kéo Quan An Dung, “Bảo cậu không được nói mà!”
Quan An Dung la ầm lên: “Thiên Thiên rất muốn có mẹ!”
Thiên Thiên òa khóc, đẩy Quan An Dung ra.
Lăng Dịch vội vàng đỡ lấy Quan An Dung đồng thời kéo Thiên Thiên lại, không cho nó động thủ.
Lúc này, ba Quan An Dung tới đón cậu bé, xa xa thấy hai đứa đang muốn đánh lộn, vội vàng chạy tới khuyên can.
Hắn hỏi han Lăng Dịch qua loa vài câu, ôm lấy Quan An Dung vội vã rời đi.
Lăng Dịch cúi đầu nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên vẫn đang khóc.
Anh ngồi xổm xuống giúp Thiên Thiên lau nước mắt, hỏi: “Tại sao lại nói bác là mẹ?”
Thiên Thiên không lên tiếng.
Lăng Dịch cảm thấy mình đã đoán được, hỏi nó: “Là ba con nói phải không?”
Thiên Thiên hít một hơi sâu, len lén nhìn Lăng Dịch, không phủ nhận.
Lăng Dịch gật đầu một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Thiên Thiên nói: “Vậy con nói cho bác nghe rốt cuộc tại sao con lại đau lòng?”
Thiên Thiên nói: “Trước đây ba nói bác là mẹ của con, bây giờ ba lại nói không phải nữa.”
Lăng Dịch hoàn toàn không ngờ Lăng Húc và Thiên Thiên sẽ thảo luận vấn đề này, anh bế Thiên Thiên ra chỗ đỗ xe, “Đừng khóc, không phải như con nghĩ đâu.”
Cho đến lúc lên xe, Thiên Thiên vẫn rất an tĩnh chờ Lăng Dịch giải đáp.
Mà Lăng Dịch đang nghĩ xem nên giải thích với Thiên Thiên như thế nào, nói như nào mới là tốt nhất.
Hôm nay anh lái xe tới đón nó, cẩn thận giúp Thiên Thiên thắt dây an toàn, sau khi khởi động xe mới nói: “Bác không phải là mẹ, bác cũng là ba của con.”
Thiên Thiên”A?” lên một tiếng, trong đầu hơi hỗn loạn.
Lăng Dịch từ tốn nói: “Thiên Thiên là do ba với bác sinh ra.”
Sự thật này Thiên Thiên đã sớm đón nhận, lúc Lăng Húc nói đùa với nó Lăng Dịch là mẹ của nó, nó đã chấp nhận thông tin này rồi.
Nhưng mà bác nói bác là ba, Thiên Thiên hỏi: “Vậy ba mới là mẹ ạ?”
Lăng Dịch nói với bé: “Ba mẹ chỉ là cách gọi mà thôi, ba chính là ba, bác cũng là ba, chẳng có gì khác nhau cả.”
Thiên Thiên khó khăn tiếp thu lời của Lăng Dịch, thắc mắc hỏi: “Vậy mẹ con đâu?”
Lăng Dịch chỉ có thể nói: “Con từ trong bụng ba con chui ra ngoài.”
Thiên Thiên hỏi: “Bác và ba kết hôn sao?” Nó vẫn cho rằng hai người chỉ cần kết hôn là có thể có đứa trẻ.
Vì vậy Lăng Dịch nói với nó: “Có thể cho là như thế.”
Thiên Thiên có chút nghi ngờ, một lúc cảm thấy ba thật ra là con gái, một lúc lại cảm thấy đàn ông với đàn ông kết hôn cũng có thể sinh con, dù sao đối với nó bác là ba cũng được, trong lòng đều đón nhận.
Nó chỉ không hiểu một vấn đề, liền hỏi: “Bác là ba, vậy ba là mẹ sao?”
Hôm đó, sau khi ăn xong, Lăng Dịch liền dẫn Thiên Thiên trở về nhà trước.
Lăng Húc không có nhiều thời gian để ngồi bên hai người họ, khách vào ăn mỗi lúc một đông thêm, cậu vội vã trở lại phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn.
Lúc xe đang trên đường trở về nhà, Thiên Thiên vẫn luôn hừ ca, lăn qua lộn lại, Lăng Dịch một chữ cũng không hiểu nó đang nói gì.
Đến giờ đi ngủ rồi, Lăng Húc vẫn chưa thấy về.
Thiên Thiên có chút phấn khích, không nỡ đi ngủ, rõ ràng cả ngày nay đã rất mệt nhưn