pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134801

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/801 lượt.

Ngày cuối tháng Tám năm 2004, Thượng Hải, sân bay quốc tế Phố Đông.
Mấy thanh niên đứng quanh cửa lên máy bay. Bị quây chính giữa đám ấy là một chàng trai thanh mảnh cao ráo. Đôi mày chàng trai chau lại, tay bỏ trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng gương mặt bạn bè đi tiễn. Cái uy nghi không giận dữ mà vẫn lộ rõ ràng, thể hiện tâm lý căng thẳng đáng kể.
- Nhất định là tôi phải ra đi thì cô ấy mới trở về Thượng Hải phải không? - Cái nhìn của chàng trai cuối cùng đậu lại trên khuôn mặt người bạn cao nhất đứng trước mặt, ánh mắt lóe lên cơ hồ khiến người đối diện đông cứng. - Tiêu Vũ Trạch, tốt nhất cậu đừng có lừa tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay!
- Về lý thuyết là như vậy. - Chàng trai cao ngỏng tên là Tiêu Vũ Trạch cười mủm mỉm, vỗ vỗ vai người đối diện. - Cậu đã chọn cách tốt nhất rồi, tin tôi đi, Tử Thần, cậu luôn là người thông minh mà.
- Lãnh Tử Thần, anh yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy. - Cô gái có gương mặt tròn, vóc người đậm đứng bên tiếp lời. - Tô Hoan Hoan tôi xin thề, sẽ không để bất cứ người đàn ông xấu xa nào đến gần Lâm Ấu Hỷ cho đến khi anh quay lại, được chưa?
- Hoan Hoan, cậu sắp kết hôn rồi, chúc mừng cậu. - Lâm Ấu Hỷ cất lời, nhưng âm thanh đầy vẻ trống rỗng. - Tớ sao có thể không tới, tớ đã hứa với cậu là khi cậu lấy chồng thì sẽ làm phù dâu mà.
- Vậy nghe còn được chứ. - Ở đầu dây bên kia, Tô Hoan Hoan lúc ấy mới bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở lại dịu dàng và tươi vui đúng như Lâm Ấu Hỷ vẫn quen nghe. - Cậu nhất định đến nhé, phải mặc lễ phục đấy. Tớ mời cả Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ, ba bọn cậu kết thành đoàn phù dâu cho tớ. Bọn tớ hơn hai năm rồi không gặp cậu, nhớ cậu muốn chết được.
Gác ống nghe, Lâm Ấu Hỷ lại ngây người mất mấy giây, thở hắt ra một hơi dài, rồi tiếp tục ruổi chân theo lối vẫn đi. Buổi sáng cô đến thẳng nhà máy Tùng Giang kiểm tra tốc độ sản xuất, đứng mấy tiếng đồng hồ trong công xưởng rầm rĩ tiếng máy móc, trao đổi với giám đốc về kỳ hạn giao hàng, còn chưa kịp ăn sáng đã vội vàng chạy tới công ty. Buổi họp ấn định vào chiều thứ tư không thể đến muộn.
Bước vào tòa nhà công ty, một luồng khí lạnh ập vào mặt, giày cao gót giẫm lên nền đá hoa kêu lộc cộc. Cô soi mình vào cánh cửa thang máy sáng loáng như gương, nhìn thấy hình ảnh một cô gái dung nhan tiều tụy, mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, búi tóc gọn ghẽ sau gáy, làn da trắng xanh, đó chính là cô.
Tốt nghiệp đại học rồi vào làm ở công ty kinh doanh may mặc này, trong thời gian hơn hai năm, từ vị trí trợ lý nghiệp vụ thẳng tới chức trách giám đốc nghiệp vụ, giúp việc có hai thực tập sinh mới tới, trước nay cô chưa từng là người ưu tú nhất nhưng mọi việc đều tự lực cánh sinh, không để ai bới móc được sơ suất gì. Nếu tất cả đều thuận lợi, cô tin mình sẽ làm ở công ty này tới khi nghỉ hưu.
Ra khỏi thang máy, đẩy cánh cửa kính, cô gặp Trình Mão đang cầm cốc nước buôn chuyện với mấy em ngoài sảnh. Nhìn thấy Lâm Ấu Hỷ, anh hướng mắt bước tới, trao cho cô cốc nước:
- Lại chưa ăn trưa rồi, trời nóng thế này, để Lưu Oánh đi là được rồi, sao sếp cứ phải đích thân chạy xa thế.
- Người nhà máy nói năng thô thiển, cô ấy mới tốt nghiệp trẻ người non dạ, em sợ cô ấy ứng phó không nổi. - Lâm Ấu Hỷ uống một hơi cạn hết cốc nước, nét mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Trình Mão. - Đồ uống ngon quá, anh pha gì vậy?
- Một chút nước chanh ấy mà. - Trình Mão nhìn cô cười. - Em là chúa thích sự lạ mà, mau đi chuẩn bị đi, sắp họp rồi. Đơn đặt hàng lô áo sơ mi nữ in hoa của em, giám đốc Vương rất coi trọng, lát nữa vào họp chắc là lại hỏi em đấy.
Họp xong, Lâm Ấu Hỷ trở về phòng làm việc, mở máy tính kiểm tra hộp thư. Lưu Oánh xông vào: - Chị Lâm, tối nay đi shopping cùng em nhé. - Lưu Oánh là sinh viên vừa tốt nghiệp hồi tháng Bảy, mới vào công ty, nét mặt non tơ, mái tóc cắt ngắn ra dáng cô gái Thượng Hải chính cống, điều kiện gia đình cực khá giả, mê shopping, thích sắm váy áo, không việc gì không làm nũng Lâm Ấu Hỷ.
Lâm Ấu Hỷ vừa xem hộp e-mail bằng tiếng Anh vừa từ chối: - Em rủ người chị em của em đi được rồi, chị đi shopping không lại với em, lần trước đi cùng bây giờ nghĩ lại chân vẫn còn tê dại. - Đọc xong mấy e-mail, mới quay đầu nhìn Lưu Oánh một cái: - Nếu không muộn thì chị mới đi, chị muốn mua mấy thứ.
- Chị mua gì? - Lưu Oánh lập tức hớn hở.
- Cuối tuần có cô bạn cùng học đại học lấy chồng, chị phải mặc váy dự tiệc. - Lâm Ấu Hỷ tỏ vẻ lạnh nhạt nói, lật giở đống giấy tờ rồi tập hóa đơn chứng từ của khách hàng, cô ra vẻ chăm chú nhưng trong đầu thấy rối bời.
Thứ bảy, Lâm Ấu Hỷ thức dậy rất sớm, còn chưa đến năm giờ. Cô mở mắt, thấy phòng ngủ chao đảo, mắt nổ đom đóm, đầu óc mơ hồ. Đi hay là không đi? Váy dự tiệc treo trên mắc áo sau cánh cửa, váy ngắn màu trắng lộ vai, chân váy có những sợi tơ uốn lượn. Nhớ hồi đại học, cô mặc chiếc váy dạ tiệc tuyệt đẹp mà Lãnh Tử Thần tặng, cùng Tô Hoan Hoan và các bạn gái tham dự vũ hội ở trường. Chớp mắt đã hai năm không gặp các bạn, cô một mực giấu mình, đáng sợ thay, cuối cùng vẫn bị tìm ra.
H