Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134890

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/890 lượt.

- Lâm Ấu Hỷ nửa mơ nửa tỉnh, vô tình thốt lên. Tiêu Vũ Trạch điềm tĩnh thở dài, vỗ vỗ lên vai cô. Cô bừng tỉnh, vẫn chưa ý thức được mình vừa nói gì, vội vàng tạm biệt rồi xuống xe.
Về đến nhà, tắm gội xong, thay bộ đồ ngủ, cô cầm một cuốn sách, ngả người lên ghế, nhìn sách mà chẳng thấy đuợc chữ nào. Lâm Ấu Hỷ bất đắc dĩ day day hai bên thái dương, thầm nghĩ hôm nay không nên đi dự đám cưới này. Quả là sai lầm.
Ngoài hành lang vang lên tiếng giày da lộp cộp. Một lát sau, chuông cửa reo. Cô đi chân đất ra mở cửa. Qua cánh cửa kính trong suốt cô nhìn thấy Lãnh Tử Thần ở bên ngoài. Anh vẫn mặc bộ âu phục màu đen, dáng vóc cao ráo, hai tay nhét túi quần. Trong tiệc cưới anh bị bạn bè chuốc rượu, đôi mắt hằn tia đỏ, ánh nhìn càng thêm sắc nhọn.
- Lâm Ấu Hỷ. - Anh nhìn đăm đắm gương mặt cô, nghiến răng nói. - Mở cửa ra, để anh vào.
Tay Ấu Hỷ run run, không giữ nổi cánh cửa. Anh đẩy cửa, ôm choàng cô vào lòng. Mùi khói thuốc lá đậm đặc và mùi rượu của anh xộc vào mũi cô. Sức vóc anh như thế, anh có ôm siết cô đến tan chảy cô cũng không cự lại nổi. Vòng tay anh, ấm áp quen thuộc, khi xưa cô cố hết sức cũng không gỡ nổi vòng tay ấy. Tất cả dường như mới hôm qua mà chớp mắt đã cách biệt.
- Lâm Ấu Hỷ, Lâm Ấu Hỷ, em thật ngốc lắm… - Ngón tay anh dịu dàng trên mái tóc mới gội dầu thơm của cô. - Tha thứ cho anh nhé, cô ngốc ơi, anh luôn yêu em lắm. Đã năm năm rồi, quá đủ rồi đó em.
Không biết bao nhiêu lâu, bàn chân trần cảm nhận cái lạnh, cô mới nhớ ra mình đi chân đất ra mở cửa. Cô dần tĩnh trí, nghiêm giọng: - Lãnh Tử Thần, anh đừng như thế. Vùng ra từ vòng tay anh, nhìn thấy trong mắt anh đầy giận dữ, cô đẩy thêm một cú, xô anh ra thật xa, sau đó cô nghe thấy giọng mình: - Xin lỗi, em không còn yêu anh nữa. Tiếp đó, cô đóng sập cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa, lòng bàn chân trơn trượt, cô từ từ rũ xuống, bịt chặt miệng mình, không để tiếng nấc phát ra. Cô ngồi bệt trên đất, nước mắt rơi lã chã.
Năm năm thấm thoắt như thoi đưa, tuổi trẻ dường như mới hôm qua, nhưng tất cả đều đã không trở lại...






Cô sợ sau một giấc mơ, anh ra đi, tất cả chỉ là mộng ảo, còn lại một mình cô.
Năm năm trước, tháng Chín, mùa thu nồng nàn, hơi ấm tràn ngập, đúng mùa sinh viên nhập học. Trong khuôn viên một trường đại học, các khoa tấp nập sinh viên, hành lý la liệt, âm thanh ồn ào, người người chen chân, huyên náo nhộn nhịp.
Lâm Ấu Hỷ từ trên xe của trường bước xuống, ngồi trên xe lửa ba mươi sáu giờ, lại hơn một giờ đi xe trường, cuối cùng cũng tới nơi. Cô gái chưa từng vật vã xe cộ như vậy bao giờ, thể lực càng mong manh. Tay xách một chiếc hòm cũ màu đen, đồ của bố mẹ mua hồi mới cưới nhau, đã hơn hai chục năm, đến khi đó còn cố dùng, đúng lúc thiên hạ chuộng đồ cổ, cho nên xách chiếc hòm đó lại có vẻ trí thức.
Cô ngẩn ngơ đứng giữa cổng lớn trong đám người qua lại như mắc cửi, thỉnh thoảng có người vội đi đụng vào cánh tay cô, đến nỗi cô nghiêng ngả chới với đứng không yên. Sinh ra ở một thị trấn nhỏ nơi miền bắc buốt giá, chuyến này xuôi xuống phương nam, cô chỉ cảm giác được là không khí ngoài cửa xe dần dần cuồn cuộn như sóng nước. Miền nam thật nóng bức, dù đã chuẩn bị tâm lý mà vẫn rất khó chịu, quần áo thấm đẫm mồ hôi, dính nhớp trên da thịt. Cô phất phất hai ống tay áo, hy vọng tạo ra chút gió mát nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy.
- Có cần giúp không? - Cánh tay đang xách hòm hành lý bỗng nhiên nhẹ bẫng, cô vội vã nắm chặt tay lại. Quay lại nhìn, đó là một chàng trai cao lớn, dáng vẻ thanh tú, mặc chiếc áo phông màu trắng in hàng chữ Chào mừng các bạn mới, một tay đang đỡ đáy túi hành lý của cô, khi anh chàng cười, hàm răng trắng loáng lấp lánh. Lâm Ấu Hỷ từ nhỏ đã nghe bố dặn, người ta cốt được hàm răng đều đặn thì tâm mới ngay thẳng, răng xô lệch là con người đảo điên. Chàng trai cười bảo: - Anh tên là Tiêu Vũ Trạch.
Mấy ngày tiếp đó là các thủ tục nhận quân phục và chăn màn, nhận phòng học, bắt đầu khai giảng năm học mới. Mối quan hệ giữa các nữ sinh cũng rất tinh tế, bốn người mau chóng chia thành hai đôi. Một đôi là Diệp Mộng Mộng, Tôn Mỹ, hai cô xinh đẹp thời trang, tính tình phóng khoáng, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm cho các chàng, cùng ngồi với nhau là “buôn” mải miết về thời trang, về phong cách ăn mặc khác nhau giữa Bắc Kinh với Tô Châu, về việc dân Thượng Hải đang chuộng mặc gì, nhất là hợp nhau ở chỗ không coi Tô Hoan Hoan là gì trong mắt. Tô Hoan Hoan không hòa nhập được với bọn họ, nên về phe với Lâm Ấu Hỷ trầm mặc ít nói. Dù Lâm Ấu Hỷ muốn hay không muốn, Tô Hoan Hoan cũng cứ bám riết lấy cô, cùng ăn, cùng đi mua sắm, cùng đi tản bộ.
Chớp mắt đã đến mười ngày tập quân sự, vì Thượng Hải là một trong những trường tốt nhất nên kỳ huấn luyện quân sự cũng cực kỳ nghiêm khắc. Liên tục mười ngày thiết quân luật, thực hành thao tác, phong thái quân nhân trên thao trường, vì nghe nói là buổi diễn tập vào ngày cuối cùng sẽ có đài truyền hình cùng lãnh đạo thành phố tham dự.
Lâm Ấu Hỷ chưa từng phơi nắng,