Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Nguyệt Như Tích

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134830

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/830 lượt.

Lãnh Tử Thần chẳng cất lời, thang máy mở ra, hai người bước vào, thang máy từ từ chạy lên, trong khoang thang máy nhỏ hẹp chỉ có hơi thở hai người quyện vào làm một, ấm áp hổn hển. Lâm Ấu Hỷ trong đầu quay cuồng. Tim ơi là tim, sao không từ tốn lại được hả, mất mặt quá!
Thang máy kêu “đinh” một tiếng, dừng lại, cửa từ từ mở ra, Lâm Ấu Hỷ theo Lãnh Tử Thần bước đi trong bất an. Anh ở một mình, đưa cô tới làm gì, nhưng đã tới đây rồi, bây giờ mới hỏi thì cũng không hay lắm. Đột nhiên cô thấy giận mình chậm nghĩ, tự dưng đẩy mình vào thế khó rồi mới hiểu ra. Đây là lần thứ hai cô tới ngôi nhà này.
Lâm Ấu Hỷ ngồi xuống sô pha, Lãnh Tử Thần lấy từ tủ lạnh ra hai chai nước, đưa vào tay cô một chai. Cô nhận lấy, chưa uống ngay.
- Không bỏ thuốc đâu. – Anh ngửa đầu uống chai nước trong tay mình. Lâm Ấu Hỷ bối rối cười, dường như anh đoán được cô đang nghĩ gì, nên cô cũng mở nắp chai, uống từng hớp nhỏ.
Lãnh Tử Thần đặt chiếc chai đã uống sạch lên bàn, rồi lên gác, tiếng bước chân lộc cộc trên cầu thang. Lâm Ấu Hỷ một lần nữa nhìn chung quanh căn hộ, xa hoa đến gần như lạnh lẽo, cửa sổ lớn trổ tới tận mặt sàn, rèm buông dày màu đỏ lửa, bên ngoài ô cửa là ánh đèn lung linh của thành phố. Căn hộ này vị trí rất đẹp, có thể nhìn thấy trọn vẹn cả tòa nhà Đông Phương Minh Châu và Kim Mậu đồ sộ, cũng như khi trời âm u vẫn có thể trông thấy thấp thoáng những kiến trúc lớn ấy.
Cuộc sống của người có tiền thật thư thái, Lâm Ấu Hỷ nghĩ đến mẹ. Mẹ chắc chắn vì đam mê cuộc sống vật chất như thế này nên mới đành lòng vứt bỏ mình và bố, đến thành phố này, đem tuổi thanh xuân đổi lấy giấc mộng cho bản thân. Lâm Ấu Hỷ đến bên cửa sổ, ngón tay chầm chậm lướt trên song cửa sạch bong. Mẹ ơi, hiện tại mẹ sống tốt không, cuộc sống vật chất đầy đủ chứ, nó khiến mẹ được vui vẻ không? Trong lòng mẹ có chỗ nào dành cho Lâm Ấu Hỷ nhỏ bé, có chỗ nào dành cho bố suốt cuộc đời chỉ yêu mẹ không?
Cô áp trán vào lớp kính lạnh lẽo, nghẹn ngào, mỗi khi cảm giác mình đang mắc trong không gian xa hoa của thành phố này, trong lòng cô lại bỗng thấy xót xa đến cô quạnh. Dù là thị trấn Lạc Diệp nhỏ bé hay là Thượng Hải to lớn, bất kể là chốn nào, đều chẳng có một ai, chẳng có một chỗ nào thuộc về cô. Xòe bàn tay, trống trơn sạch bách, không chút nuôi thân. Nếu bây giờ cô mở cửa sổ, nhảy từ tầng mười lăm xuống, sẽ có ai đau lòng vì sự ra đi của cô?
Sẽ chẳng có ai. Cô đành cứ phiêu lạc như chiếc lá lẻ loi trong cõi đời mênh mang này, xưa nay chẳng ai để ý tới sự tồn tại của cô, càng chẳng ai quan tâm tới sự ra đi của cô, tại sao lại tuyệt vọng như vậy, chỉ là tìm không thấy giá trị nào tương hợp với mình thôi chứ.






Một bên mình thấy ấm hẳn lên, cô ngẩng nhìn. Lãnh Tử Thần đã đi tới, cũng nhìn qua cửa sổ, thấy cô nhìn mình thì cúi đầu. Trong tay anh là một cuốn sách dày: - Tư bản luận – bìa sách mới, chữ mạ vàng. – Tặng cô này. Anh đặt sách vào tay cô, cô sững sờ đón lấy, mở trang bìa, trên đó ghi: - Lãnh Tử Thần, tháng 10 năm 2003 mua tại Nhà sách Thượng Hải. Cô nghe anh nói: – Tôi chưa thấy có cô sinh viên nào thích cuốn sách này.
- Cảm ơn anh. – Cô biết không nên nhận, cuốn sách này giá rất đắt, thư viện chỉ có bản cũ, cũng đã trên trăm tệ. Sách mới thế này là món quà không nhỏ rồi. Nhưng trong đầu cô lại hiện lại một câu nói vĩnh cửu: Tri thức là vô giá. Dùng tiền mà đánh giá một trước tác mang nặng tư tưởng sâu sắc thế này có thích hợp không?
Mỗi lần đến thư viện đọc chưa thỏa, cô đều ước ao được đem sách về phòng, trước khi ngủ đọc thêm vài trang, nếu thế mà đi vào giấc mộng, nhất định sẽ sâu sắc và vui lắm. Cho nên cô nói lời cảm ơn, nhận lấy món quà này. Ngoài bố ra, đây là lần đầu tiên trong đời, cô nhận quà tặng từ người khác. Cô ôm sách vào lòng, nâng niu như báu vật.
- Thích chứ? – Lãnh Tử Thần thấy cô cúi đầu rụt vai, nhận ra cô rất mê sách, bèn từ tốn hỏi.
- Cảm ơn ạ. – Cô ngẩng đầu, ánh mắt bối rối. – Rất thích ạ.
- Sao vậy? – Lãnh Tử Thần thấy cô thu sách lại, vốn đã có chút vui, giờ lại thấy cô cúi xuống, nét mặt u ám, thì thắc mắc.
- Lãnh Tử Thần, tôi… - Cô ngẩng lên, ánh mắt bối rối dần trở nên bất lực và cầu cứu – Tôi muốn về.
- Sao mau đòi về vậy. – Lãnh Tử Thần chìa tay, xoa xoa lên đầu cô. Toàn thân giật nảy, cô né về phía sau. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, cô lại càng cuống quýt, phản kháng dữ dội. Anh nhẹ nàng nói bên tai cô: - Chúng mình còn chưa ăn tối mà.
- Đừng…đừng như vậy. – Cuối cùng cô vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, tóc rối bù. Sắc mặt tái mét, cô đứng phắt lên, lùi ra sau, nói vội: - Lãnh Tử Thần, tôi không phải loại người như anh nghĩ đâu. – Giọng phẫn nộ, chắc anh ta cho rằng mình là loại nữ sinh dễ tính.
- Loại nào? – Lãnh Tử Thần nhìn cô, môi hơi động đậy, xem ra cô quả thực là cô gái rất dễ tự ái, nghĩ sao nói vậy.
- Anh tìm người khác đi, tôi không thế, tôi không thế, tôi muốn đi. – Cô nằng nặc đòi đi. Sao lại thế này chứ, đầu tiên là một nụ hôn không báo trước, sau đó là cái ôm cưỡng chế, sự tìn