80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Tác giả: Đường Quân

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134614

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.

háu đi khu vui chơi rồi."
Không đợi Thẩm Mạt Hinh trả lời, Thẩm Gia Tề chạy tới đây, tức khắc dội nước lạnh cho Hứa Vũ Huân.
"Vậy sao? Vậy chú không thể làm gì khác hơn là mời mẹ cháu đi ăn cơm rồi."
Anh không sợ bị tiểu Tề biết mình muốn theo đuổi Thẩm Mạt Hinh, cũng không kiêng kỵ khiến tiểu Tề biết anh tính toán làm dượng của cậu.
Nhưng Thẩm Gia Tề cũng không thích anh, cũng không muốn anh làm dượng, cũng không muốn để cho gả mẹ cậu cho anh.
Cho nên vừa rồi cậu nghe thấy lời nói của Hứa Vũ Huân, liền vội vàng nói qua điện thoại cho Tề Thiệu Bạch, chú bác sĩ Hứa muốn dẫn anh và mẹ đi khu vui chơi, Tề Thiệu Bạch liền đưa ra lời mời giống như thế.
"Ba cháu nói mẹ cũng phải đi khu vui chơi cùng chúng cháu."
Cậu đưa di động đưa cho mẹ, cười toe toét nói:
"Mẹ, ba nói muốn nói chuyện với mẹ."
Thẩm Mạt Hinh cau mày, có vẻ rất miễn cưỡng nhận lấy điện thoại di động, không cam tâm tình nguyện đáp lại:
"Anh muốn đưa tiểu Tề đi chơi tôi sẽ không cản trở, nhưng mà tôi sẽ không đi."
"Em không phải hy vọng anh không quấn lấy em nữa, vậy thì giúp anh tìm lại trí nhớ bị đánh mất sớm một chút. Anh đang suy nghĩ, trước kia chúng ta hẳn là có một lần đưa tiểu Tề đi khu vui chơi, cho nên muốn đi xem có thể nhớ tới những thứ khác một chút không, ngoài ra Chủ nhật đi khu vui chơi sẽ ăn cơm dã ngoại, làm phiền em."
Ăn cơm dã ngoại? Cái gì vậy! Thật đúng là kẻ sẽ sai khiến, cô còn muốn kháng nghị, nhưng anh đã kết thúc trò chuyện, hại cô chỉ có thể tự mình cầm điện thoại di động giận dỗi.
Bởi vì không nghe thấy Thẩm Mạt Hinh cự tuyệt đối phương, Hứa Vũ Huân ở một bên nghe được tâm cũng lạnh.
"Em. . . . . . em vẫn cự tuyệt anh, là bởi vì người kia sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Không muốn bị nhìn thấu bí mật sâu nhất trong đáy lòng, Thẩm Mạt Hinh vội vàng phủ nhận.
Nhưng người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt, ba năm nay, Hứa Vũ Huân vẫn luôn cảm thấy, cánh cửa bước vào lòng của Thẩm Mạt Hinh vấn khóa chặt, trước đây anh vẫn muốn cố gắng mở khóa, không hề nhụt chí, nhưng mà giờ phút này lại có cảm giác cực kỳ bất lực.
Thức ăn ngon đột nhiên trở nên vô vị tẻ nhạt, anh vô lực đứng dậy, chỉ nhẹ giọng nói gặp lại, đã ra quán cà phê.
"Hi vọng lần này anh ấy có thể từ bỏ. . . . . ." Cô đưa mắt nhìn Hứa Vũ Huân rời đi, khẽ thở dài.
Chủ Nhật, Thẩm Mạt Hinh giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên ra ngoài trường, dậy thật sớm để chuẩn bị sushi để đi khu vui chơi.
Nơi vui chơi chính của bọn họ là thôn Lục Phúc, mấy năm nay bận rộn công việc, cô gần như không có cơ hội và thời gian đưa tiểu Tề đến Đài Bắc ngoại trừ chơi đùa quanh nhà, cho nên Tiểu Tề vừa xuống xe, tâm trạng liền vui vẻ chạy về phía trước.
"Em không đưa con ra ngoài chơi sao?"
Tề Thiệu Bạch rất không hài lòng nhìn cô, trong giọng nói có ý trách cứ.
Anh trách cô cũng được, nhưng là ai đột nhiên đề nghị ly hôn, bỏ lại mẹ con họ?
Năm đó, cô từ chối học phí, tiền nuôi dưỡng mẹ anh cung cấp, một mình mang theo tiểu Tề rời căn nhà của họ, một mình thuê nhà bên ngoài. Mà quán cà phê bấy giờ mới bắt đầu kinh doanh, doanh thu nhiều lắm chỉ có thể đủ trang trải cuộc sống, tất nhiên không có dư thừa tinh lực cùng tiền bạc để tiêu xài.
Cho đến hai năm trước, tất cả dần dần vào quỹ đạo, quán cà phê buôn bán tương đối ổn định, cuộc sống của bọn họ mới có thể thở một chút, nhưng vẫn không có thời gian du lịch.
"Người ích kỷ sao biết người khác khổ cực như thế nào, người bỏ đi không phải là tôi."
Không phải cô, nói đúng là anh, nhưng Tề Thiệu Bạch cũng cảm thấy rất vô tội.
"Em nói anh bỏ đi, nhưng theo như anh thấy về mình, đó tuyệt đối không phải việc anh sẽ làm, trong đó nhất định là có hiểu lầm gì. Nhưng mà, coi như anh không đúng, còn vị bác sĩ kia? Anh ta nếu muốn theo đuổi em, tại sao lại được phép tiếp cận tiểu Tề."
Anh lên án Hứa Vũ Huân quá bất công, vì người trong cuộc không ở đó, Thẩm Mạt Hinh chỉ đành phải thay anh ta cãi lại.
"Bác sĩ Hứa là người tốt, năm đó nếu như không phải anh ấy cẩn thận chăm sóc tiểu Tề, tiểu Tề hiện tại không biết sẽ như thế nào. . . . . . Anh ấy đối với tiểu Tề thật tốt vô cùng, anh không nên như vậy phê bình anh ấy như thế."
Nghe được Thẩm Mạt Hinh không ngừng nói tốt về Hứa Vũ Huân, Tề Thiệu Bạch không thể không ghen.
"Anh ta vì theo đuổi em, đương nhiên có thể đưa vẻ mặt tốt cho em xem, nhưng bây giờ anh đã biết tiểu Tề là con trai anh, thì không thể không giữ lấy thật chặt, anh sẽ tiếp tục quan sát, nếu như anh phát hiện em chọn đối tượng không thể chăm sóc tiểu Tề thật tốt, anh sẽ không giao tiểu Tề cho các em."
"Bác sĩ Hứa không phải đối tượng tôi chọn, cho nên anh không cần phải điều tra người ta. Còn nữa, tiểu Tề là con trai tôi, tự tôi sẽ chăm sóc thật tốt, không phiền anh phải vất vả!"
Hai người càng nói càng lớn tiếng, Thẩm Gia Tề vốn đang ở bên cạnh chơi rất vui vẻ, phát hiện, vội vàng chen vào giữa hai người, ngước đầu hỏi hai người:
"Ba mẹ cãi nhau sao sao? Ở chỗ này cãi nhau sẽ rất mất thể diện!"
Mất thể diện? Qua lời