Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Tác giả: Đường Quân

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134613

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/613 lượt.

nhắc nhở của con trai, hai người mới phát hiện, bọn họ nói chuyện quá lớn tiếng, đã trở thành rất tiêu điểm trong mắt rất nhiều người.
"Không có, ba mẹ không cãi nhau, ba mẹ đang thảo luận, đúng không?"
Tề Thiệu Bạch cười mong Thẩm Mạt Hinh phụ họa.
"Ừ."
Thẩm Mạt Hinh sợ con trai lại kháng nghị, đành phải phối hợp diễn xuất.
"Trước kia chúng ta đã tới nơi này sao?"
Anh thuận tiện đổi đề tài, tránh lại khơi lên hỏa khí.
"Anh thật không nhớ rõ?"
Cô nửa tin nửa ngờ liếc nhìn anh hỏi.
"Em vẫn luôn không tin lời người khác nói như vậy sao?"
"Mỗi người một khác."
Cô có ý đối ngược anh.
Tề Thiệu Bạch ngượng ngùng cười một tiếng, tự mình hiểu lấy nói:
"Tốt, anh hiểu, chỉ nhằm vào anh thôi. Nói đi, chúng ta trước kia đều chơi như thế này sao?"
"Ôm Tiểu Tề dịu dàng chơi trò chơi."
Bởi vì khi đó tiểu Tề mới bốn tuổi.
"Vậy sao? Tiểu Tề, cho ba ôm một chút nào."
Tề Thiệu Bạch nhiệt tình dang tay về phía con trai.
Trước kia Thẩm Gia Tề tuổi còn nhỏ, bị người ôm cũng sẽ không xấu hổ, nhưng bây giờ cậu đã học tiểu học năm nhất rồi (Kate: ‘tiểu học năm nhất’, nghe nghiêm trọng dễ sợ =)) ), cảm thấy lớn như vậy còn để người ta ôm rất mất thể diện.
Nên khi Tề Thiệu Bạch tới gần, cậu liền tránh, chẳng những càng chạy càng xa còn la hét:
"Con lớn rồi! Không cần ôm! Thật mất thể diện!"
Kết quả, mở màn cuộc hành trình ở khu vui chơi lần này, chính là cuộc truy đuổi giữa hai cha con bọn họ.
Trên đường về, Thẩm Gia Tề đã mệt rã rời, vừa lên xe liền nằm ở trên ghế sau ngủ. Để con trai ngủ ngon giấc, Thẩm Mạt Hinh đành phải ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Cảm giác này rất kỳ quái, giống như thời gian lại trở về trước khi bọn họ ly hôn, khi đó cô cũng là ngồi vị trí giống bây giờ, chỉ là trước kia cô còn có thể ở một bên đưa đồ uống cho anh.
"Anh có nhớ ra cái gì không?"
"Rất đáng tiếc, cái gì cũng không nhớ ra."
"Vậy sao?"
Đối với quá khứ, trí nhớ của cô vẫn còn rất rõ ràng, thế nhưng anh lại nói anh quên. Có lúc chỉ là nghĩ như vậy, cảm thấy năm tháng đã đi qua giống như mình vừa xướng vừa đùa giỡn, trong lòng không khỏi thương cảm.
"Nếu không tin, cần gì phải hỏi anh."
Uy tín của anh kém như vậy sao? Mặc kệ anh nói thế nào, cô đều không tin lời nói của anh, điểm này làm anh cảm thấy thất bại.
"Anh là thương nhân, nói là uy tín, không cần thiết giở thủ đoạn lấy chuyện xưa đùa giỡn em."
Bị anh nói như vậy, Thẩm Mạt Hinh im lặng, không khí bên trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng.
Tình huống như thế vẫn kéo dài suốt một đoạn đường dài, đến khi Tề Thiệu Bạch không kềm chế được, phá vỡ cục diện bế tắc.
"Giúp anh lấy đồ uống đi."
"Cái gì?"
Lòng của cô chấn động, sững sờ nhìn anh.
"Anh khát, giúp anh lấy đồ uống. Nghe không hiểu Trung Văn? Cần anh nói Anh Văn sao?"
Giúp anh lấy đồ uống. . . . . . Vậy không phải tình huống giống trước kia? Trước đây mỗi lần lái xe anh cũng sẽ ăn vạ, cố ý muốn cô lấy thức uống và thức ăn cho anh.
Anh nhớ ra cái gì đó sao? Hoặc căn bản là không mất trí nhớ?
Nhìn cô không nói lời nào cũng không cử động, nhìn anh vẻ mặt lại tràn đầy hoài nghi, Tề Thiệu Bạch sắp bị cô chọc giận.
"Sao vậy?"
"Anh nhớ ra điều gì sao?"
"Không có! Cái gì cũng không nhớ ra."
Thẩm Mạt Hinh nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi dời ánh mắt đi chỗ khác. Cô không hề nữa cùng anh tranh hơn thua, cũng không muốn đoán anh chuyện mất trí nhớ là thật hay giả, chỉ yếu ớt nói:
"Trước kia, anh luôn muốn tôi lấy thức ăn, đồ uống giúp, tôi cho là anh nhớ ra gì đó."
"Vậy sao? Vậy thì tiếp tục, nói không chừng thật sự có thể nhớ ra."
Lần này Thẩm Mạt Hinh không có làm trái lại, trực tiếp đem đồ uống đưa tới bên miệng anh, đáy lòng cô rất rõ ràng, tự mình làm thay vì nói giúp anh tìm trí nhớ, không bằng nói cô ôn lại ngọt ngào trước đây.
Nhưng cô rất nhanh đã thấy hối hận vì làm như vậy.
Nhớ lại càng nhiều ngọt ngào trước đây, lòng của cô lại càng đau.
Cô đổi thành đem đồ uống nhét vào tay Tề Thiệu Bạch, thu hồi tay mình lại, cũng rút lại tình cảm của cô.
Mà cô đưa đồ uống cùng anh bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, lòng của Tề Thiệu Bạch giống như hung hăng bị đụng một cái, nhưng không phải nghĩ đến quá khứ, mà bị Thẩm Mạt Hinh hấp dẫn sâu sắc.
Bởi vì bọn anh từng yêu nhau thật sâu, cho nên anh mới luôn không có cách nào dời ánh mắt từ trên người cô?
Nhưng lúc cô đem thâm tình trong mắt thu hồi, lại treo lên mặt nạ lạnh lùng, tim của anh cũng rơi xuống theo, cảm giác cô không chỉ đóng lại chính lòng của cô, cũng đem anh che lại.
"Nếu như anh đẩy em vào địa ngục, vậy anh sẽ phụ trách kéo em trở lại."
Bất luận như thế nào, anh đều muốn nhớ tới, mặc kệ là ngọt ngào hay chuyện khổ sở, anh đều muốn tìm lại không sót một chút.
Nhìn anh, nghe anh son sắt thề mỗi ngày, biểu thị công khai, Thẩm Mạt Hinh rất muốn tin tưởng anh như vậy, nhưng đáy lòng của cô có một sức mạnh lần nữa kéo cô lại.
Cô đã từng vô điều kiện tin tưởng anh, tin tưởng tình cảm bọn họ có thể chịu đựng bất kỳ khiêu chiến cùng đau khổ n