Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bất Chấp Tất Cả

Bất Chấp Tất Cả

Tác giả: Cư Tiểu Diệc

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 134667

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/667 lượt.

úc trên một cái giường, không hài lòng lôi kéo cô lặng lẽ nói chuyện.
Tiểu Nghiêu rúc ở trong lòng cô nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ yêu cha không?"
Tô Hiểu Mộc suy nghĩ một chút mới nói: "Trước kia, rất yêu." Mặc dù thằng bé còn nhỏ tuổi đoán chừng không thực sự biết tình yêu của người lớn là gì, nhưng mà cô không muốn cũng không thể lừa gạt con.
Tiểu Nghiêu không thuận theo không buông tha hỏi tiếp: "Thế còn bây giờ?"
Tô Hiểu Mộc tức cười: "Không biết đâu, có lẽ đi."
"Chú Lăng nói, cha làm rất nhiều chuyện khiến cho mẹ đau lòng, hẳn là phải trừng phạt cha một chút, con cảm thấy chú Lăng nói đúng, lão cha làm cho mẹ khóc, cho nên con đồng ý."
Tử Kỳ này giải thích cho trẻ con thế nào vậy? Cô như lọt vào trong sương mù hỏi: "Đồng ý cái gì?"
Tiểu Nghiêu hừ một tiếng: "Đồng ý mẹ và cha tạm thời tách ra, coi như trừng phạt đối với cha, làm cho cha sau này không dám bắt nạt mẹ."
Tạm thời? Tô Hiểu Mộc bị lời nói trẻ con của con khiến cho dở khóc dở cười, nhưng cũng không biết làm sao mới có thể làm cho thằng bé hiểu được.
Lúc sắp ngủ, cô nghe thấy con đang thấp giọng lẩm bẩm: "Hai người tách ra một chút chút là được rồi, phải nhanh hòa hảo nha..."
Tô Hiểu Mộc lại là một đêm không ngủ, cái gì là đúng, cái gì là sai, cô đã không phân rõ rồi.
Ngày bọn họ hẹn ký tên ly hôn lại rơi xuống một trận tuyết nhỏ, chân trời một mảnh mịt mờ, lạnh giá đìu hiu.
Lúc đi ra tuyết đã ngừng, Cảnh Diễn hỏi Tô Hiểu Mộc: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
Tô Hiểu Mộc rủ mắt nhìn mũi giày của mình, trong lòng còn tràn ngập khó chịu lúc ký tên vừa rồi, lướt qua bên người anh nói rất nhẹ: "Không cần, có người đến đón em." Nhiệt độ xung quanh rất thấp, khi cô nói chuyện khóe miệng thở ra cùng hơi trắng.
Vẻ mặt săn sóc ôn hòa của Cảnh Diễn đông lại trong tức thì, theo phương hướng của cô nhìn lại, đối diện bên đường, Lăng Tử Kỳ đã đợi ở chỗ đó. Anh im lặng vài giây, mới thản nhiên nói: "Được rồi, thời tiết trở lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, cũng đừng thức đêm vẽ tranh nữa." Cô đã không ở bên cạnh anh, anh không thể bất cứ lúc nào cũng có thể dặn dò cô chăm sóc cô, lúc nào cũng lo lắng sức khỏe của cô, nếu lại bị cảm nữa thì làm sao khỏe lại?
Bước chân Tô Hiểu Mộc hơi chậm lại, còn không nghĩ ra mở miệng đáp lại anh như thế nào, anh lại thấp giọng muốn nói lại thôi gọi: "Hiểu Mộc..."
Mỗi lần anh bình tĩnh gọi cô như vậy, trong lòng cô luôn nổi lên một hồi rung động, cô không dám quay đầu, sợ mình sẽ hối hận, chỉ đưa lưng về phía anh vội vàng nói: "Hẹn gặp lại."
Chờ xe Lăng Tử Kỳ vòng ra góc đường, Tô Hiểu Mộc dường như còn có thể từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Cảnh Diễn với vóc dáng thon thả đứng nguyên tại chỗ, cô cắn chặt môi không nói lời nào. Xe dừng lại trước đèn đỏ, Lăng Tử Kỳ tranh thủ nhìn cô một cái, có điều biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không nỡ hay không?"
Tô Hiểu Mộc liếc ngang anh, mặc dù biết rõ anh chỉ đúng sự thật, chẳng qua cô vẫn là theo bản năng mà phản bác: "Nào có chuyện đó? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Phải, là anh suy nghĩ quá nhiều, mời em ăn đại tiệc chúc mừng em khôi phục độc thân, thế nào?" Lăng Tử Kỳ trêu ghẹo nói, cố gắng làm sinh động bầu không khí lên chọc cô vui vẻ.
Tô Hiểu Mộc miễn cưỡng phối hợp cười cười.
Đúng vậy, hết thảy đều đã kết thúc, cô lại là một người.
Cảnh Diễn trở lại công ty, vừa mới vào phòng làm việc Vương Hạo đã gõ cửa đi vào, vẻ mặt đau khổ nói: "Ông chủ, cha ngài lại gọi điện thoại đến đây, ngài muốn nhận một chút hay không?" Cảnh Việt không thể gọi điện thoại được cho Cảnh Diễn, bèn bắt đầu đường cong cứu quốc gọi điện thoại cho Vương Hạo còn có điện thoại làm việc, người có kiên nhẫn hơn nữa cũng sắp bị ép điên rồi, hết lần này đến lần khác người đó lại không thể đắc tội.
"Không nhận." Cảnh Diễn khẽ nghiêm sắc mặt, chậm rãi nói, "Về sau ông ta gọi điện thoại tới cậu cứ dập thẳng luôn."
Lời của anh vừa dứt, di động của Vương Hạo lại vang, vừa thấy dãy số, mặt của anh ta thật sự so với mướp đắng còn nhăn nhúm hơn, không dám ngắt điện thoại, chỉ đưa di động qua, nhìn Cảnh Diễn như cầu cứu: "Ông chủ..."
Đối phương tựa hồ so tính nhẫn nại với anh, vẫn không ngắt, Cảnh Diễn mím môi, ánh mắt xẹt qua tia lạnh thấu xương, nhận điện thoại nhấn nút nghe, trầm trầm mở miệng: "Là tôi."
Cảnh Việt ở New York xa xôi không nghĩ tới là anh nhận điện thoại, ngẩn ra, giây tiếp theo thở hổn hển chất vấn: "Cuối cùng anh chịu nhận điện thoại rồi? Tôi hỏi anh, anh có biết chuyện Trăn Trăn bị kiện là thế nào hay không? Trình gia rõ ràng đồng ý không truy cứu rồi."
Đúng, khi đó Trình gia chấp thuận là mình Trình Vũ, mà không phải vợ anh ta.
"Vậy ông hẳn là đến hỏi tòa án hỏi Trình gia, bọn họ sẽ cho ông câu trả lời thuyết phục, mà không phải hỏi tôi." Ngữ khí của Cảnh Diễn rất bình tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng.
Bên kia đột nhiên có tiếng động lớn, sau đó điện thoại đổi người, là thanh âm điềm đạm đáng yêu của Tần Trăn: "Anh Cảnh Diễn à? Anh quen biết nhiều người, mau giúp em một chút, em không muốn ngồi tù, khi đó em chỉ là