
Tác giả: Hạ Mạt Thu
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341297
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1297 lượt.
ân.”
Bạch Chi Âm cúi đầu liếc nhìn tấm thảm, mặt có vẻ ngơ ngác không hiểu. Tóm lại thì anh bảo cô phải chú ý cái gì? Dưới chân cô chẳng có gì cả mà?
Vũ Hội
Thẩm Mục Phạm dẫn Bạch Chi Âm tới trước mặt chủ nhân của bữa tiệc, giới thiệu đôi bên với nhau. “Đây là chú Trần, nhân vật chính của hôm nay. Chú Trần, đây là Bạch Chi Âm.”
Thấy anh chỉ giới thiệu họ tên mà không có những thông tin kèm theo, trong lòng Trần Chấn nhanh chóng đoán được rằng thân thế của cô gái này không được hiển hách lắm, quan hệ giữa hai người có lẽ cũng chưa tới giai đoạn mà báo chí gọi là bạn trai bạn gái. Có điều, với tính cách cẩn thận và kín kẽ của Thẩm Mục Phạm, người có thể được anh dẫn tới tham gia yến tiệc thế này, cho dù không phải bạn gái đi nữa thì chắc quan hệ cũng không tầm thường, không thể tiếp đãi sơ sài.
“Cô Bạch, rất vui được gặp cô.” Trần Chấn vẫn giữ nụ cười ôn hòa gần gũi.
“Tôi cũng vậy.” Bạch Chi Âm mỉm cười, dâng tặng món quà mà Thẩm Mục Phạm đã chuẩn bị giúp cô. “Chút lễ mọn để thể hiện lòng thành, mong ông nhận cho.”
Cô quay đầu lại, thấy đó là Thẩm Mục Phạm thì chun chun mũi. “Đứng lâu quá nên hơi mệt.”
“Qua bên kia ngồi một lát đi.” Thẩm Mục Phạm nắm lấy cánh tay cô, dẫn cô tới khu vực nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Chi Âm chột dạ nhìn vợ chồng Trần Chấn đang thể hiện màn vợ chồng thắm thiết trên sân khấu, cảm thấy mình chạy tới đây nghỉ ngơi trong khi chủ nhân bữa tiệc đang phát biểu là quá mất lịch sự nên đề nghị. “Hay là để mình tôi ở đây, còn anh qua đó đi.”
Thẩm Mục Phạm không trả lời, đôi mắt đen thẳm hơi cụp xuống, che đi ánh nhìn đầy khó hiểu. Ngay sau đó, anh đột nhiên quỳ một chân xuống, nhấc chân của cô lên đặt trên đầu gối mình.
Bạch Chi Âm ngẩn ngơ một lát, sau khi hoàn hồn lại thì lập tức rụt chân về. nhưng vì anh giữ quá chặt nên khi giằng co, cô đau đến nỗi xuýt xoa.
Thế nhưng Thẩm Mục Phạm chẳng những không thương hương tiếc ngọc thả cô ra mà còn ngước mắt lên liếc cô một cái, quát nhỏ như ra lệnh. “Đừng nhúc nhích.”
Bị anh nắm chân trước mặt bao nhiêu là người, cho dù Bạch Chi Âm có giỏi đóng kịch đến đâu thì cũng không thể bình tĩnh được, mặt cô lập tức nổi lên hai áng mây hồng, tai thì nóng như sắp bốc cháy.
Ngược lại với cô, Thẩm Mục Phạm hết sức bình tĩnh, nắm chân cô xoa xoa bóp bóp một lúc rồi mới chịu thả ra, từ tốn nói. “Máu chảy không thông, ngày mai tôi dẫn cô đến bác sĩ chấn thương chỉnh hình.
Bạch Chi Âm rút chân về, kéo lại váy, cố gắng giữ giọng nói cho có vẻ bình thường. “Anh biết xem trật khớp này nọ sao?”
“Trong nhà tôi có người học trung y.” Thẩm Mục Phạm nói.
Bạch Chi Âm đang định hỏi là ai thì đột nhiên hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Những người đang đang vây quanh sân khấu cũng từ từ giãn ra, tạo thành một vòng tròn. Ánh đèn trở nên tối dần, tiếng nhạc êm ái du dương vang lên, Trần Chấn dắt tay vợ mình bước vào sàn nhảy, mở màn cho buổi vũ hội. Sau điệu nhảy đầu tiên, những người còn lại cũng đồng loạt dắt bạn nhảy vào sàn nhảy.
Mím môi nhìn đám người đang nhún nhảy, Bạch Chi Âm thả hồn mơ về một nước Mỹ xa xôi. Nhớ năm ấy, cô và Nghiên Hi chính là những nữ hoàng trong các buổi khiêu vũ của đại học Dartmouth, không biết có bao nhiêu anh chàng phương Tây điển trai đã bị quyến rũ bởi điệu nhảy của họ. Tuy sau đó bọn họ không hề cặp kè với anh chàng nào nhưng bây giờ nhớ lại thì những tháng ngày thênh thang ấy chính là quãng thời gian vui vẻ nhất của bọn họ.
Bạch Chi Âm đang thầm cảm thán thời gian trôi quá nhanh thì bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Mục Phạm hỏi. “Muốn khiêu vũ không?”
Cô thu hồi lại tinh thần đang bay bổng phương xa của mình, chỉ vào chân. “Không nhảy được.”
“Ai nói chứ?” Thẩm Mục Phạm đỡ cô đứng dậy, dắt đến bên sàn nhảy, mắt ẩn chứa nụ cười. “Đừng căng thẳng, cứ bước theo tôi là được.”
Nếu là trước kia, đương nhiên Bạch Chi Âm sẽ không căng thẳng. Bản lĩnh của cô là học được từ một vũ sư rất nổi tiếng mà. Cô từng đại diện cho trường tham gia cuộc thi khiêu vũ thể thao của Bắc Mĩ, còn đoạt giải á quân ở bảng dành cho những người không chuyên nghiệp nữa. Còn quán quân chính là Nghiên Hi. Nhưng bây giờ chân cô bị thương, tuy đi đứng không thành vấn đề nhưng thật sự không dám khiêu chiến với mấy động tác khó như xoay người này nọ. Huống chi lúc nãy Thẩm Mục Phạm đã nói thẳng là máu chảy không thông, cô không muốn vì vui đùa nhất thời mà để lại di chứng.
“Thôi đi, tôi…” Cô còn chưa nói xong thì eo đã bị siết chặt, sau đó bị anh kéo vào sàn nhảy.
Bạch Chi Âm khẽ nhướng mày, thầm thở dài một hơi. Người đàn ông này đúng là ngang ngược, đã quyết định chuyện gì rồi thì hoàn toàn không cho người khác cự tuyệt.
Có lẽ là máu đam mê khiêu vũ vẫn chảy trong người cô nên cho dù chân không được hoạt bát lắm thì cô vẫn dần dần bắt được nhịp. Hơn nữa, sau mấy nhịp đầu, cô phát hiện Thẩm Mục Phạm nói không sai chút nào. Chỉ cần bước theo anh, chân bị thương hoàn toàn không là vấn đề, bởi vì anh quả là một bạn nhảy