Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Hạ Mạt Thu

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341302

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1302 lượt.

tuyệt vời, có lẽ đổi là một cô què nào đó thì vẫn có thể nhảy nhót như thường.
Anh dắt cô nhảy liền ba bản. Khi nhảy xong, trán của cô đã lấm tấm mồ hôi, mặt ửng hồng hồng, ánh mắt rất có hồn. “Đã lâu rồi tôi không được khiêu vũ.”
“Nhà của cô không tổ chức vũ hội sao?” Thẩm Mục Phạm mỉm cười nhìn ngắm cô, cảm thấy lúc này dường như cô có gì đó hơi khác so với thường ngày, nhưng anh lại không thể nói rõ ràng là khác ở chỗ nào.
“Có chứ.” Bạch Chi Âm bĩu môi. “Có điều tôi không có tư cách tham gia.”
Thẩm Mục Phạm tinh ý phát hiện ra khi cô nói những lời này thì không có chút không cam lòng hay uất ức, ngược lại chỉ lộ ra vẻ khinh thường. Vì thế, anh thử thăm dò. “Cô thích tham gia vũ hội?”
“Trước kia thì thích, sau đó thì không. Có điều…” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Đêm nay thì tôi thích.”
“Có gì khác những lần trước?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Bạch Chi Âm nhún vai. “Chơi vui nên đương nhiên thích thôi.”
Thẩm Mục Phạm suy ra. “Ý của cô là tối nay cô rất vui?”
Bạch Chi Âm nghiêng đầu liếc anh một lát, mỉm cười nói. “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi được nở mày nở mặt thế mà.”
Cô cười rất rạng rỡ, trong mắt cũng toát ra ánh nhìn đầy hưng phấn, nhưng nụ cười ấy lại khiến cho Thẩm Mục Phạm cảm thấy buồn bực vô cớ, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bỗng nhiên tan biến mất. “Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhà.”
Bạch Chi Âm ngạc nhiên nhìn đồng hồ đeo tay. “Bây giờ mới có 8 giờ rưỡi mà.”
Tưởng rằng cô không nỡ ra về, Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng đôi mày kiếm lên, giọng có vẻ hơi bực bội. “Sáng sớm mai còn có một cuộc họp tôi phải về xem tài liệu.”
Dù biết đây chỉ là cái cớ nhưng Bạch Chi Âm vẫn ngoan ngoãn nói. “Vậy thì đi thôi, tôi cũng mệt rồi.”
Khi ra về, bọn họ vẫn đi theo lối đi riêng, né tránh báo chí. Nhưng không biết tại sao, chỉ vài ngày sau, hình ảnh của cô và Thẩm Mục Phạm đã tràn ngập trên mục giải trí của các báo lớn báo nhỏ. Trong đó có một bức ảnh chụp cảnh anh quỳ một chân trước mặt cô. Họ còn chú thích cho bức ảnh đó mấy chữ ‘cầu hôn’, khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Bạch Chi Âm cầm tờ báo, đang cảm thán rằng Thẩm Mục Phạm thật biết cách chọn góc chụp thì điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi tới là Doãn Nghiên Hi. Cô nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói alo thì đã nghe đầu bên kia xổ ra một tràng. “Mình nói này, hai người tiến triển với tốc độ của tên lửa hay sao mà mới đó đã cầu hôn rồi?”
Bạch Chi Âm đặt tờ báo xuống, hỏi không khách khí. “Doãn Nghiên Hi, chỉ số IQ của cậu trở nên thấp như thế từ khi nào vậy?”
“Sao mà thấp được chứ?” Doãn Nghiên Hi không phục.
“Không thấp sao cậu còn tin những lời nhảm nhí trên báo?” Bạch Chi Âm cười chế nhạo. “Cậu dùng đầu óc để nghĩ xem, số lần mình và anh ta gặp nhau đếm chưa hết mấy đầu ngón tay, sao anh ta có thể cầu hôn mình?”
“Biết đâu được chứ?” Doãn Nghiên Hi nhún vai. “Có thể anh ta đã bị cậu mê hoặc, gặp tiếng sét ái tình thì sao?”
“Được vậy đã tốt.” Bạch Chi Âm phàn nàn. “Người ta rất tỉnh táo cậu à, khi diễn kịch thì rất nhập tâm, diễn xong rồi thì game over thôi.”
Thấy trong lời của cô hình như còn có ẩn ý, Doãn Nghiên Hi thăm dò. “Sao thế? Anh ta không tìm cậu nữa à?”
Bạch Chi Âm bĩu môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Sau bữa tiệc đêm hôm đó, Thẩm Mục Phạm không chủ động liên lạc với cô nữa. Cho dù cô khéo léo nhắc nhở anh chuyện dẫn cô đi khám bác sĩ thì cũng bị anh lấy cớ là bận rộn quá. Cô càng nghĩ càng không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên đành phải tự nhủ với mình là phải bình tĩnh, không được hoảng loạn.
Doãn Nghiên Hi nghe cô kể đầu đuôi xong thì cũng không tìm thấy nguyên nhân, chỉ có thể an ủi cô. “Đừng vội, tìm cơ hội tiếp cận anh ta sau vậy. Với trực giác của mình, cho dù anh ta chưa thích cậu thì ít nhiều gì cũng có chút hứng thú, nếu không sao lại chịu đóng kịch với cậu chứ?”
“Mình cũng an ủi bản thân như thế, nhưng mà…” Bạch Chi Âm thở dài một hơi. “Haiz, mình vẫn luôn cảm thấy mình rất biết diễn, rất giỏi ngụy trang, ngay cả ông già cũng bị mình gạt bao nhiêu năm nay nhưng trước mặt anh ta, mình cứ luôn lo sợ, lo rằng lỡ như không cẩn thận một chút thì sẽ để lộ sơ hở. Hơn nữa mình cảm thấy anh ta còn thâm sâu hơn cả mình, mình hoàn toàn không thể nhìn thấy những ý nghĩ của anh ta. Haiz…”
“Haiz cái gì mà haiz.” Doãn Nghiên Hi cắt đứt câu thở dài của cô. “Bạch Chi Âm, cậu phải phấn chấn lên cho mình. Lúc trước khi cậu chọn anh ta, chẳng phải đã dự đoán được là anh ta rất khó nắm bắt sao? Chẳng phải cậu đã nói nếu anh ta mà dễ câu thì cậu đã không chọn sao? Sao bây giờ cậu lại ở đó mà than vắn thở dài, lo chuyện này chuyện kia chứ?”
“Không phải, mình chỉ…”
“Chỉ gì mà chỉ?” Doãn Nghiên Hi hét lên thật hung dữ. “Chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức, đợi bao nhiêu năm nay mới có được chút cơ hội này, cậu thử rút lui đi rồi biết tay mình.”
“Mình đâu có nói là sẽ rút lui.” Bạch Chi Âm ấm ức vẩu môi lên. “Mình chỉ lo là lỡ như anh ta không thích mình thì phải làm sao đây?”
“Không có lỡ như.” Doãn Nghiên Hi nói rất mạnh mẽ. “Anh ta không tìm cậu thì cậu phải nghĩ