
Cả Đời Này Chỉ Cần Một Người Là Em
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134913
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/913 lượt.
rên mỏm nham thạch có thể nhìn thấy đại dương mênh mông.
[1'> Yên Đài là thành phố thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Thành phố nằm bên bờ biển Bột Hải và bờ Đông của vịnh Bột Hải. Yên Đài giáp các thành phố Thanh Đảo và Uy Hải lần lượt về phía tây nam và đông.
Biển mùa đông lạnh lẽo, thê lương và cô quạnh. Phần lớn thời gian, bầu trời màu xanh xám nối liền với mặt biển cũng mang màu xanh xám. Nơi tiếp giáp trời biển là mớ hỗn độn mờ mịt. Bây giờ, nơi đó xuất hiện mặt trời lặn khổng lồ. Nó giống một trái tim đang bùng cháy dữ dội, phóng ra luồng sáng huy hoàng, nhuộm đỏ cả nước biển màu xám, nhuộm đỏ cả bầu trời màu xám, cũng nhuộm đỏ hai thân hình màu đen đứng lặng im trên mỏm đá.
Liễu Địch bất động nhìn mặt trời lặn, để mặc gió biển thổi tung mái tóc của cô, vạt áo của cô. Mấy tháng trước, cô từng nhìn thấy cảnh tượng này trên bức tranh sơn dầu. Lúc đó, tác giả của bức tranh ngồi bên cạnh cô, kể cho cô nghe những điều kỳ diệu của biển cả. Bây giờ, cô đã được tận mắt chứng kiến cảnh mặt trời lặn, nhưng người đó đã... Nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng ngần của Liễu Địch, từng giọt lệ rơi xuống hộp tro cốt lạnh lẽo trên tay cô.
Liễu Địch lắc đầu. “Con sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào. Sinh mệnh và tâm hồn của con đã hòa cùng thầy Chương, sao con có thể đón nhận người khác? Giáo sư có nghe nói hai tâm hồn hòa làm một bị tách ra bao giờ chưa? Con sẽ không oán trách số phận nữa. Con cảm ơn ông trời đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên cõi đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được tình yêu như vậy? Con còn điều gì không hài lòng?” Liễu Địch lại dõi mắt về mặt trời lặn ở phía xa xa, cô nhẹ nhàng đọc câu thơ của Maksim Gorky[2'>:
“Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp,
Bất kể lúc nó úa tàn,
Tình yêu của chúng ta chung quy vẫn là tình yêu,
Ngay cả khi chúng ta chết đi.”
[1'> Maksim Gorky (1868-1936): nhà hoạt động chính trị người Nga, nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực trong văn chương. Ông được xem là nhà văn kiệt xuất của nền văn học Nga thế kỷ 20
Giáo sư Tô không tiếp tục khuyên nhủ. Tình yêu như vậy liệu có thể lãng quên, có thể cắt đứt, có thể quay lưng?
“Thật ra...” Liễu Địch quay sang nhìn Giáo sư Tô. Đáy mắt cô đầy vẻ cảm động và lưu luyến: “Giáo sư nên vui mừng cho chúng con. Giáo sư nhìn thấy con cũng tức là nhìn thấy anh Hải Thiên. Con là con gái mà anh Hải Thiên tặng cho Giáo sư, con sẽ cùng anh Hải Thiên báo hiếu Giáo sư, cùng Giáo sư hưởng niềm vui. Bố nói có đúng không, thưa bố?”
Một luồng khí nóng dâng trào nơi viền mắt của Giáo sư Tô. Ông lặng lẽ nắm bờ vai Liễu Địch, không nói một lời. Vào thời khắc này, bất cứ từ ngữ nào cũng là thừa thãi. Con gái ông xuất sắc như vậy, ông còn điều gì không thỏa mãn?
Gió biển mạnh dần, thổi tung bay áo khoác gió và chiếc khăng quàng cổ màu trắng trên người Liễu Địch, khiến cô giống như một tiên nữ. Cô ngắm nhìn từng đợt sóng cuồn cuộn nhấp nhô, nghe thanh âm sôi sục của biển cả. Dần dần, thì thầm bên tai cô: “Liễu Địch, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em.”
Liễu Địch khẽ nói: “Thầy Chương, thầy hãy đợi em, nhất định em sẽ tới tìm thầy! Nhất định!”
Ở nơi xa, ông mặt trời đã chìm xuống biển, nhưng ráng chiều đẹp đẽ vẫn xán lạn, vẫn rực cháy ở nơi tiếp giáp giữa trời và biển.