
Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134919
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/919 lượt.
em điều gì? Thầy muốn nói với em điều gì?
Cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đó: “Con đang cố gắng để cô ấy đừng yêu con!”
Thầy Chương, thầy rất yêu em, yêu em sâu sắc và mãnh liệt. Bởi yêu em nên thầy không muốn làm hại em, thầy đã giấu kín tình yêu của thầy một thời gian dài. Khi thầy phát hiện, bóng tối nặng nề thuộc về thầy đã cuốn danh dự và tương lai của em vào vòng xoáy của vận mệnh, thầy lập tức từ bỏ công việc vốn là nguồn sinh sống của thầy, chỉ vì thầy không muốn em bị ảnh hưởng. Thầy luôn cố gắng hết sức mình, để lại cho em những thứ tốt đẹp nhất, bao gồm cả hình ảnh cuối cùng của thầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Liễu Địch từ từ ngồi xuống, lòng vô cùng đau khổ. Hiệu trưởng Cao nói đúng, tuy số phận bạc đãi thầy Chương, nhưng nó đã dùng phương thức này tác thành tâm nguyện của thầy, đó là một sự “tác thành” tàn nhẫn biết bao.
Liễu Địch đang chìm trong thế giới đau buồn của riêng cô, một hình bóng đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Liễu Địch ngẩng đầu, bắt gặp một bà lão mặt đầy nếp nhăn. Bà lão dùng cặp mắt già nua quan sát cô một lúc rồi mới hỏi: “Cháu gái, cháu là học sinh thường đưa thầy giáo mù ra đây đợi xe buýt phải không? Cháu tên là Liễu Địch đúng không?”
Liễu Địch lặng lẽ gật đầu. “Thường” là một từ xa xỉ biết bao. Từ nay về sau, chữ “thường” sẽ không còn tồn tại nữa. Cô lễ phép hỏi lại bà lão: “Thưa bà, sao bà biết cháu và thầy Chương ạ?”
“Bà bán thuốc lá ở bên kia đường. Cháu không biết bà nhưng bà thường nhìn thấy cháu và thầy giáo đợi xe buýt ở nơi này. Khoảng hơn hai tháng trở lại đây, bà không thấy cháu đâu cả, chỉ có một mình thầy giáo đợi xe. Chính bà đã chứng kiến vụ tai nạn, quả thực thảm khốc vô cùng, máu chảy lênh láng trên mặt đường…”
“Đủ rồi ạ, xin bà đừng nói nữa!” Liễu Địch lập tức bịt chặt hai tai. Cô không chịu nổi khi nghe những điều đáng sợ này.
“Tuy nhiên…” Bà lão cau mày. “Hôm đó thầy giáo rất kỳ lạ, thầy ngồi một mình bên bồn hoa gần một tiếng đồng hồ. Ba chuyến xe buýt số 2 đến nơi mà thầy không lên xe. Ngược lại, khi có một chiếc xe máy phóng đến, thầy lại lao xuống lòng đường. Trước đây thầy đâu có như vậy. Xe máy phóng rất nhanh, nhưng từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng máy nổ, sao thầy không phát hiện ra? Chắc hôm đó, tâm trạng của thầy rất nặng nề…”
Đâu chỉ đơn giản là tâm trạng nặng nề? Liễu Địch đau khổ nghĩ thầm. Nhưng ba chuyến xe buýt số 2 đến nơi mà thầy Chương không phát hiện ra. Điều này quá bất bình thường, lẽ nào…
“Hơn nữa…” Bà lão đột nhiên hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí. “Trước khi xảy ra tai nạn, thầy giáo còn đốt một bức thư.”
“Một bức thư?” Liễu Địch run run. “Thư gì ạ?” Thầy viết thư?
“Đúng vậy, bà cũng thấy kỳ lạ. Nhưng đúng là thầy đốt một bức thư, bà ở bên này nhìn thấy rõ ràng. Thầy rút ra một phong thư, trầm tư một lát, thầy mượn người đi đường bật lửa và đốt bức thư đó.” Bà lão khẳng định. “Có điều, thầy không đốt hết. Thầy đốt một nửa rồi ném phong thư xuống vỉa hè. Dù sao thầy cũng không nhìn thấy nên không biết nó chưa cháy hết. Sau khi xảy ra tai nạn, bà rất hiếu kỳ nên đã đi nhặt phong thư cháy dở đó. Trên phong bì đề hai chữ “Liễu Địch”. Bà đoán là tên cháu, bởi ba năm qua, ngoài cháu ra, bà không thấy thầy giáo tiếp xúc với người nào khác. Thế là bà giữ lại bức thư cháy dở, đợi cháu đến đây rồi giao lại cho cháu. Không hiểu tại sao, bà cảm thấy cháu nhất định sẽ trở về khi biết tin thầy giáo gặp tai nạn.” Bà lão rút trong túi ra một bức thư đã cháy một nửa. “Của cháu đây. Nội dung bức thư, một chữ bà cũng chưa từng đọc qua.”
Liễu Địch nhận lấy, hai tay cô run rẩy khi mở bức thư đó. Thầy Chương viết cho cô! Tại sao thầy lại viết thư? Thầy đã viết những gì? Tại sao lại đốt đi? Trong đầu cô bỗng vụt qua một câu nói: “Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi.”
Lẽ nào thầy biết mình sắp “bị đứt”? Lẽ nào thầy biết mình sắp chết? Trời ơi, Liễu Địch không dám nghĩ tiếp. Một nỗi hoảng sợ và bất an dấy lên trong lòng. Cô cảm thấy sự nghi ngờ trong tiềm thức ngày càng sáng tỏ.
Liễu Địch run rẩy mở bức thư. Bức thư đã cháy mất nửa già, chỉ còn lại đoạn cuối cùng. Liễu Địch đưa mắt nhìn, không sai, đây là chữ của Hải Thiên, là chữ của thầy Chương! Mặc dù nét chữ hơi cứng nhưng Liễu Địch vẫn nhận ra.
Sau đó, Liễu Địch từ từ đọc. Trên bức thư chỉ có hai câu, nhưng mỗi từ tựa trái bom nổi tung bên tai cô, chấn động đến mỗi tế nào trên người cô, mỗi sợi dây thần kinh của cô: “Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em.”
Phần kết
Đây là một bờ biển không rõ tên ở Yên Đài[1'>. Bờ biển không có bãi cát, chỉ có từng mỏm nham thạch lởm chởm nhấp nhô cao vút. Những mỏm nham thạch này không biết đã tồn tại mấy triệu năm, chúng mang thương tích đầy mình nhưng vẫn quật cường đứng ở đó. Đứng t