
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134920
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/920 lượt.
ta không thể dạy ở trường này. Mấy ngày nay, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Mọi người đều chỉ trích tôi, cứ như tôi là thủ phạm giết chết Chương Ngọc, còn Chương Ngọc trở thành người vô tội. Chị có biết tại sao không? Bởi Chương Ngọc chết rồi. Ai mà không đồng tình với người chết? Ai đi nói xấu người chết cơ chứ? Thầy ta chết rồi, mọi người chỉ nghĩ đến điểm tốt của thầy ra. Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong mắt người khác, chị mãi mãi là người con gái không trong sạch. Bây giờ thì hay rồi, tình cảm của hai người trở thành thứ tình cảm trong sáng. Còn tôi thì sao? Lẽ nào Chương Ngọc chết đi là có thể phủ sạch mọi sai lầm của thầy ta? Sai lầm vĩnh viễn là sai lầm.” Nữ sinh đột nhiên hét lên: “Thầy ta không nên đánh tôi! Thầy ta không nên dạy học. Tôi không có lỗi, bố tôi không có lỗi! Chúng tôi đều không có lỗi! Thầy ta mới là người có lỗi…”
Khiên Khiên la hét không ngừng. Nhưng từ trong tiếng gào thét đó, Liễu Địch nhận ra sự hối hận đè nén trong lòng con bé. Cô bé này đang dùng cách cực đoan để bảo vệ lòng ham hư vinh và sự kiêu ngạo của bản thân, che giấu sự sám hối. Nếu không phải nhận ra điều này, có lẽ Liễu Địch đã cho nó một bạt tai từ lâu.
Đến khi Khiên Khiên gào khản cổ, Liễu Địch mới cất giọng lạnh lùng: “Nghe nói bài văn của em được 98 điểm, tôi có thể xem bài văn đó không?”
Khiên Khiên lại cất cao giọng, ném quyển vở bài tập cho Liễu Địch. “Chị xem đi! Chị đừng tưởng chị nhắc đến 98 điểm là có thể khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Chị đừng mơ! Mọi người đều nói Chương Ngọc rộng lượng, lấy đức báo oán. Lấy đức báo oán gì chứ? Tôi đạt 98 điểm là bởi tôi viết hay, thầy ta buộc phải cho tôi điểm số cao. Chị cứ đọc đi, xem bài văn của tôi có xứng đáng đạt điểm cao hay không!”
Liễu Địch không để ý đến lời nói của Khiên Khiên. Im lặng đọc bài văn một lúc, cô quay sang hỏi Khiên Khiên: “Em có nhớ hình dáng của người con trai em đã cứu em không?”
Khiên Khiên ngẩn người, nó không ngờ Liễu Địch lại đề cập đến vấn đề này. Ngẫm nghĩ một lúc, nó nói: “Tôi không nhớ rõ. Lúc đó tôi quá hoảng loạn, quá sợ hãi, chỉ muốn thoát ra ngoài. Có điều, tôi vĩnh viễn không quên đôi mắt đó, đôi mắt kiên cường, trấn tĩnh và sáng ngời trong ngọn lửa. Nếu có cơ hội gặp lại ánh mắt ấy, tôi nghĩ tôi sẽ nhận ra anh ấy qua đôi mắt.” Khiên Khiên đột nhien trở nên cảnh giác, hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến chị? Tôi nói cho chị biết, đây là câu chuyện chân thực, tuyệt đối không phải đạo văn.”
Liễu Địch lặng lẽ rút ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt Khiên Khiên. “Em xem, đây có phải là người cứu em không?”
Khiên Khiên sững sờ. Nó quan sát tấm ảnh thật lâu. Sau đó, nó bất chợt giật lấy tấm ảnh, áp vào ngực. Cuối cùng nó ngẩng đầu, gương mặt đầy vẻ xúc động và vui mừng: “Đúng là anh ấy! Đúng là anh ấy! Chính là đôi mắt đó… Không sai, là anh ấy! Người khác không thể có đôi mắt như vậy.”
Khiên Khiên đột nhiên túm tay Liễu Địch, cất giọng phấn khích: “Mau nói cho em biết, anh ấy là ai, anh ấy đang ở đâu? Em xin chị, chị hãy nói cho em biết. Em muốn gặp anh ấy, em nhất định phải gặp anh ấy!”
Nhìn khuôn mặt vui mừng của Khiên Khiên, trong lòng Liễu Địch rối bời. Thầy Chương thầy đúng là người kiêu ngạo và lương thiện biết bao. Đến phút cuối cùng, thầy cũng không nỡ khiến học trò đã từng tàn nhẫn chà đạp thầy cắn rứt lương tâm.
Thấy Liễu Địch im lặng, Khiên Khiên bỗng hoảng sợ. Nó kéo tay Liễu Địch, cất giọng khẩn cầu: “Em biết chị hận em! Chị đánh em, mắng em cũng được, nhưng xin chị hãy nói tên người đó cho em biết, để em gặp anh ấy. Anh ấy… là ân nhân cứu mạng của em.”
“Em đã từng gặp, nhưng bây giờ em vĩnh viễn không thể nhìn thấy người đó.” Liễu Địch nhìn Khiên Khiên bằng ánh mắt lạnh nhạt pha lẫn bi ai. “Người ấy chính là thầy Chương, người thầy em từng nhục mạ và xúc phạm. Thầy đã mất đi đôi mắt trong vụ hỏa hoạn năm đó.”
Nói xong, Liễu Địch nhẹ nhàng quay người bỏ đi.
Chạng vạng ngày hôm đó, Liễu Địch lại đến trạm xe buýt nhỏ quen thuộc.
Cây dương liễu cao lớn đã bắt đầu rụng lá. Cây đinh hương đã rụng hết lá từ lâu, cành cây khẳng khiu lay động trong gió thu, như đang mơ một giấc mộng của mùa xuân. Tấm biển sắt vẫn cô độc đứng đó, đón hết chuyến xe buýt này đến chuyến xe buýt khác. Tất cả vẫn như cũ, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, không có vụ tai nạn giao thông, không có máu chảy, không có linh hồn rời khỏi trần gian…
Liễu Địch ngồi bên cạnh bồn hoa, đờ đẫn nhìn lá rơi quanh bệ xi măng. Lá rơi bị gió cuốn lên cao, phát tiếng kêu vi vu. Đó không phải là ngọn gió, mà là thầy Chương. Thầy đang đi trên lá rơi, lắng nghe âm thanh của mùa thu. Liễu Địch như nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Lá không thơm nhưng mỗi chiếc lá rụng đều có mùi của mặt trời!”
“Thầy Chương!” Liễu Địch kêu lên một tiếng. Nhưng không ai trả lời cô, thầy Chương không thể trả lời, vĩnh viễn không thể trả lời cô. Chỉ có làm gió thu đang nghẹn ngào, lá rơi đang thở dài. Sau đó là một sự tĩnh lặng chết chóc.<