
Tác giả: Phương Tranh
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341789
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1789 lượt.
i điện thoại cho chị Đường mà xem, cô ấy nói mỗi lần khám thai đều đi cùng Giản Minh, tình hình của Giản Minh cô ấy nắm rõ nhất…”.
Lần này Giản Minh nằm viện hai ngày, cảm thấy rất ngại ngùng, không ngờ rằng phải nằm viện vì phản ứng trong thai kỳ. Mặc dù vợ chồng Lăng Khang dặn dò cô yên tâm nghỉ ngơi, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu bây giờ của cô là dưỡng thai, có điều đã đến bệnh viện đây rồi, địa bàn của Lăng Lệ, đặc biệt là khi Lăng Lệ không có ở đây, sẽ luôn có việc gì đó đến tìm cô. Bởi vì khoa Nội phải chuyển sang tòa nhà mới xây, những thiết bị trong đó cũng đều được trang bị toàn đồ mới, cho nên chiếc bàn làm việc nặng nề đó của Lăng Lệ không thể nào để nguyên như thế rồi chuyển đi được, phải lấy hết đồ trong đó ra. Đường Nhã Nghiên gọi điện thoại hỏi ý kiến Lăng Lệ khi đã hồi phục tinh thần, Lăng Lệ nói dù sao Giản Minh cũng đang ở bệnh viện, việc của anh thì tìm Giản Minh giúp anh xử lý, đồng thời nói với Giản Minh trong ngăn bàn làm việc của anh, chiếc chìa khóa dự bị nằm ở đâu, thế nên Giản Minh đang ở trong giai đoạn dưỡng thai phải qua khoa Nội một chuyến, giúp Lăng Lệ thu dọn đồ đạc trong bàn làm việc. Giây phút khi mở chiếc hộc bàn to ra, cô phát hiện di thư của Phương Nam gửi cho Lăng Lệ. Di thư không được gấp lại cho gọn gàng, để lộn xộn trong đó, Giản Minh đọc, không phải vì hiếu kỳ, mà là cô cần phải hiểu được rốt cuộc việc gì làm tinh thần Lăng Lệ sau khi đọc xong bức thư đó lại suy sụp như thế.
Thực ra cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc lắm, trong quá trình đọc, Giản Minh rất bình tĩnh. Trong hộc bàn, ngoài di thư ra, Giản Minh còn phát hiện ra một chiếc nhẫn rất quen mắt, chính là chiếc nhẫn Lăng Lệ từng đeo trên tay, anh muốn đeo đến khi qua kỉ niệm ngày cưới với vợ cũ mới tháo ra, hóa ra Lăng Lệ đã tháo ra, tiện tay vứt trong ngăn kéo.
Ngày hôm ấy, Giản Minh cẩn thận giúp anh thu dọn các kiểu sách vở tài liệu và những thứ linh tinh trong hộc bàn, chuyển sang chiếc bàn mới của anh. Sắp xếp lại theo vị trí cũ mà anh sắp xếp ở bàn bên kia. Có điều, di thư của Phương Nam và nhẫn cưới của Lăng Lệ cô sẽ mang hai thứ này về nhà cất. Những vật kỷ niệm cần lưu giữ lại thì cứ giữ lại thôi, đó cũng là vết tích để lại trong cuộc đời chúng ta, có điều cũng không cần phải đối mặt với nó thường xuyên, những thứ đã trôi qua, cứ để nó trôi qua vậy.
Sau khi xuất viện, Giản Minh không lay chuyển được vợ chồng Lăng Khang, đến căn nhà lớn của anh chị ở tạm vài ngày dưỡng thai cho yên tâm, sống những tháng ngày cơm nước được phục vụ đến tận miệng, đúng lúc Trọng Hằng cũng trở về từ khu vực thiên tai, kể tỉ mỉ tình hình của chú Hai bên đó. Nói rằng bởi vì chú Hai biết được trước đây bản thân mình đã mang đến nhiều phiền phức cho đội cứu trợ, cho nên bắt đầu từ bây giờ cố gắng hơn gấp bội, tập trung vào công việc, đương nhiên tâm trạng vẫn chưa thể nào hồi phục lại như ngày xưa, nhưng mọi người đều tin rằng, cùng với thời gian, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Cuối cùng tất cả trần ai cũng đã lắng xuống, chỉ chờ Lăng Lệ quay về. Có một hôm vợ chồng Lăng Khang kéo Giản Minh vào thư phòng, trao đổi với cô, hy vọng Giản Minh có thể khuyên Lăng Lệ tiếp nhận một phần cổ phần của tập đoàn Lăng Văn, còn nữa, hỏi Giản Minh và Lăng Lệ có ý định chuyển sang ở một căn nhà khác không? Thoải mái chọn giữa biệt thự và penthouse, tòa chung cư của công ty Lăng Khang vừa mới xây có bố cục hợp lý, địa thế tốt, xung quanh có trường học, trung tâm thương mại đầy đủ cả, anh muốn để lại cho Lăng Lệ căn penthouse 210m2, hỏi ý kiến của Giản Minh thế nào?
Giản Minh e ngại, “Việc này em không quyết định được, đợi anh Lệ về rồi bàn sau được không ạ?”.
Văn Quyên nói thẳng, “Biết một mình em không quyết định được, gọi em đến, là muốn em có thể chấp nhận, sau đó để em về khuyên Lăng Lệ đồng ý.” Văn Quyên đặc biệt nhắc, “Thái độ trước đây của Phương Nam, anh chị không thể giao cổ phần cho Phương Nam, anh chị không cách nào tin tưởng cô ấy được, nhưng phần cổ phiếu đó, vốn dĩ vẫn thuộc về Lăng Lệ, anh chị cũng không thể giữ mãi được, cổ tức những năm trước đây, anh chị đều giữ lại cho Lăng Lệ. Giản Minh này, em cũng phải hiểu cho nỗi khổ của anh chị, bây giờ thì ổn rồi, cả nhà ta hòa thuận như thế này, vậy mới giống một gia đình chứ…”.
Mặc dù Văn quyên nói như thế, Giản Minh vẫn kiên quyết, chờ Lăng Lệ về trao đổi lại. Không tránh khỏi xuýt xoa, bây giờ tất cả mọi thứ bày ra trước mặt cô là giấc mơ mà Phương Nam theo đuổi, bao nhiêu năm không chịu buông tay với những thứ thuộc về mình và Lăng Lệ, đối với việc này, Giản Minh chỉ biết thở dài. Lòng ham muốn đương nhiên là không có biên giới, bá đạo mà dũng mãnh, làm cho người ta trầm luân thậm chí hủy diệt, còn lòng hy vọng luôn tràn đầy sức sống, vượt qua sức mạnh của thời gian, không dũng mãnh, nhưng lại lâu bền và mới mẻ. Ham muốn của Phương Nam vẫn luôn không vượt qua được niềm hy vọng mà Lăng Lệ gửi gắm, cho nên, cuối cùng, thứ mà Giản Minh nên nâng niu và tôn trọng, vẫn là Lăng Lệ.
Thời gian trước khi Lăng Lệ quay trở về, Giản Minh còn giúp anh làm thêm một việc