Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Phương Tranh

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341790

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1790 lượt.

ng cũng vì thế mà vui vẻ, thanh thản. Phương Nam, cuộc sống của một người như bốn mùa, khô héo rồi lại sinh sôi, sự ra đi của em sẽ không phải là vĩnh hằng trong anh, còn điều em hy vọng, cách bắt anh phải nhớ đến em, cũng chưa chắc là việc có trọng lượng, xin lỗi, anh sẽ sống thật tốt, dần dần quên em đi, đối xử thật tốt và nâng niu gia đình anh. Phương Nam, tạm biệt.
Rồi rẽ qua khoa Sản, có bác sĩ quen biết chào hỏi Lăng Lệ, “Về rồi à?”.
Lăng Lệ tinh thần hào hứng, vừa cười vừa trả lời, “Ừ, về rồi.” Vẫn là một bác sĩ Lăng đôn hậu, nhẹ nhàng, trầm ổn. Có điều không tìm thấy Giản Minh, bác sĩ khoa Sản nhiệt tình thông báo, “Mễ Lợi gọi điện thoại đến, nói là hai người đã về rồi, nên Giản Minh vội vàng về nhà, vừa mới đi, bây giờ anh đuổi theo vẫn còn kịp.”
Vừa mới đi à, Lăng Lệ vội vàng cất bước đuổi theo, vừa chạy ra mấy bước đã quay lại, “Cái đó, kết quả kiểm tra thế nào?”. Nghe thấy hai chữ bình thường, mới gọi là yên tâm, vội vội vàng vàng đuổi theo Giản Minh.
Lăng Lệ vừa đi vừa gọi điện thoại cho Giản Minh suốt cả quãng đường, kết quả chẳng hiểu cô nương kia gọi điện cho ai, máy cứ bận suốt, khó khăn lắm mới kết nối được, cô nương kia lại không nghe máy. Cũng may khi Lăng Lệ đuổi theo đến cửa bệnh viện, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Giản Minh, có lẽ không giành được xe taxi với những người khác, Giản Minh bỏ qua, vội vàng quay qua đi xe buýt, Lăng Lệ vừa chạy vừa hét lên sau lưng bà xã, nhưng giọng nói của anh làm sao địch nổi với tiếng nhạc Hàn Quốc của cửa hàng bên đường, giọng nói anh tan vào không khí. Đành phải tiếp tục gọi vào máy di động, Giản Minh có nhấc máy, giọng nói rõ ràng rất phấn khởi, “Anh Lệ, anh đang ở nhà phải không?”.
Lăng Lệ không trả lời bà xã, liền trách móc, “Em ngốc nghếch vội vàng gì thế hả? Có bà bầu nào đi nhanh giống em không?”. Theo anh thấy, bắt Giản Minh đi chậm lại rất cần thiết, nhưng khi vợ anh trở nên mơ hồ, thật sự làm cho người ta chẳng biết đường nào mà lần.
Giản Minh chưa ý thức được Lăng Lệ đang đi sau mình, vẫn đi với tốc độ rất nhanh, nhiệt tình lãng mạn, giống như những cô bé mới lớn, “Em vội về nhà gặp anh mà. Vừa nãy em gọi điện thoại cho anh, điện thoại anh bận suốt, anh còn dám trách móc em sao? Em cứ nghĩ anh về đến nơi sẽ gọi cho em ngay nữa chứ.” Cuối cùng cô cũng chen lên được trên xe buýt, ở ngay giây phút mà Lăng Lệ suýt nữa là túm được cô rồi ấy.
“Anh gọi cho em, nhưng điện thoại của em cũng báo bận suốt, em nói xem, em không thể đứng yên đó chờ anh đến tìm em sao?”, Lăng Lệ giận, xe buýt đông người là thế, chen tiếp, lên xe buýt đi theo sau Giản Minh, ngữ điệu không mấy thân thiện, “Anh đi ngay sau lưng em này, em không chậm lại một chút được sao?”.
Giản Minh lên xe vẫn dũng mãnh như không có đối thủ chen về phía đuôi xe, nhất thời phân tâm, không nghe thấy Lăng Lệ nói gì, hỏi, “Anh nói gì cơ? Nói lại lần nữa đi.”
Lăng Lệ càng giận hơn nữa, trên xe chật như cá hộp, không chen nổi nữa rồi, giọng điệu càng tệ hại hơn, hét lên, “Anh ở ngay sau lưng em!”. Nếu như không phải gấp gáp, một người bình thường, chen lấn trên xe buýt thì cũng được đi, bây giờ việc này là sao chứ! Giản Minh đứng ngay trước mặt, cô bị người ta chen lấn làm cho cách trở xa xôi như chân trời góc bể, phẫn nộ hét lên một câu, “Bà bầu như em chen chúc trên xe buýt làm gì, ham vui gì nữa vậy không biết?”.
Cuối cùng Giản Minh cũng quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười như hoa trong đám đông, đẹp tựa ngọc, gọi, “Anh Lệ.” Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng và sốt ruột của ông xã, cất tiếng, “Xin lỗi, lần sau không dám nữa.” Lại định chen qua phía bên anh, Lăng Lệ vội hét lên, “Đừng qua đây, để anh qua đó.” Nhưng anh chỉ nhích thêm được một chút thì bị kẹt cứng không di chuyển được. Một đôi nam nữ đang hờn giận nhau đứng chắn giữa Giản Minh và Lăng Lệ, không biết vì sao tự nhiên cãi nhau, cô gái bật khóc, nhưng không khóc to lắm, cũng chỉ khóc thút thút thít thít mà thôi, ban đầu chàng trai còn cãi lại hai ba câu với cô gái, sau đó khuyên cô gái đừng khóc, tiếp theo đó cô gái càng khóc dữ dội hơn, chàng trai đó cũng khóc theo, Giản Minh và Lăng Lệ ngại ngùng không dám nhờ hai người đó nhường chỗ cho hai ta đoàn tụ, đành phải ra hiệu đơn giản, xuống xe ở trạm tiếp theo này.
Chiếc xe buýt chạy chầm chậm vào trạm tiếp theo, Giản Minh đứng ở vị trí gần cửa, xuống xe trước, Lăng Lệ khó khăn lắm mới chen ra được gần cửa, “kịch” cánh cửa đóng lại một cách vô tình, xe khởi động chạy tiếp, Lăng Lệ đứng ở cửa xe, vội vàng hét lên, “Để tôi xuống xe để tôi xuống xe đã.” Vì không thấy anh xuống xe, Giản Minh nhìn anh qua cửa kính, chạy theo xe, hét ầm lên, “Anh Lệ anh Lệ.” Cô mặc chiếc áo khoác màu kem hơi cũ, mái tóc đen, cột túm lại như đuôi ngựa sau đầu, tất cả mọi thứ của cô quen thuộc đến nỗi làm anh cảm thấy yên lòng. Ánh mắt và thái độ đuổi theo xe của cô, làm lòng anh khó chịu như có mũi kim đâm vào, nói to hơn nữa, gần như là hét lên ở cuối xe với đám người đông như nêm cối, “Giúp tôi một chút, nói tài xế dừng xe lại, bà xã tôi có thai rồi, tôi không xuống thì


The Soda Pop