
Tác giả: Quý Nhu
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134681
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/681 lượt.
nh là được rồi, giống như Ân Ân vậy, anh chắc không gọi cô ấy là Tả tiểu thư chứ?"
OK, nhắc tới cô ấy, liền trực tiếp tiến vào vấn đề chính."Anh quen biết Ân Ân đã bao lâu?"
"Uhm. . . . . ." Triệu Học Thánh hiển nhiên không thể xác định, "Cũng đã nhiều năm rồi."
"Vậy anh nhất định biết tất cả mọi chuyện về gia đình của cô ấy?"
"Dĩ nhiên. Tổng giám đốc Mạnh muốn biết?"
Sau khi Mạnh Đình gật đầu, Học Thánh bắt đầu thao thao kể chuyện nhà của Ân Đệ, từ chuyện cô vốn có cuộc sống giàu có, mãi cho đến ba của cô bởi vì bị người vay khoản nợ lớn nhưng không trả được hơn nữa công ty kinh doanh không tốt mà phá sản, cuối cùng không chịu nổi đả kích bị bệnh mà chết. . . . . .
Nghe xong, Mạnh Đình nhíu lông mày, sắc mặt nặng nề.
Anh lúc này mới hiểu thì ra ngày đó, cô lúc xem tivi đã khóc, là bởi vì nghĩ đến ba của cô . . . . .
Học Thánh có điều cảnh giác, "Thật xin lỗi, tôi nói quá nhiều, tổng giám đốc Mạnh dĩ nhiên không có hứng thú nghe."
"Không sao, anh cứ nói tiếp." Mạnh Đình giơ tay ý bảo.
Học Thánh hơi ngẩn ra, tiếp tục nói, nhưng càng nói, đối với Ân Đệ càng oán giận giống như con chim được sổ lồng mà nói ra bức xúc.
"Cô ấy là người không có đầu óc, nói cái gì mà vì nguyện vọng của ba cô ấy, cái gì mà căn nhà kia là hồi ức hạnh phúc của gia đình, vẫn muốn mua lại ngôi nhà do tổ tiên truyền lại. . . . . ."
Nói nhiều như vậy, cũng nên trở lại chủ đề chính chứ?
" Tổng giám đốc Mạnh, tôi hôm nay đến, chủ yếu là muốn cùng anh nói một chút chuyện ——"
"Anh có biết nhà cũ của Ân Ân ở nơi nào không?"
"Cái gì?" Học Thánh giống như bị sét đánh ngang tai, bắt đầu đứng ngồi không yên, "Biết. Chỉ là nghe nói đã bán mất, tổng giám đốc Mạnh cũng không cần quan tâm ——"
"Anh có thể đem thông tin cặn kẽ về ngôi nhà này cho tôi không?"
"Đương nhiên là không có vấn đề." Học Thánh lúc này mới phát hiện ra khác thường, "Tổng giám đốc Mạnh, anh. . . . . . Hỏi cái này để làm gì? Hình như anh rất quan tâm đến Ân Ân thì phải?"
Mạnh Đình lông mày nhíu lại.
Đúng vậy, Anh quan tâm đến cô.
Lúc này, khi biết được toàn bộ hoàn cảnh của cô, anh bắt đầu có cảm giác mơ hồ—— anh thương tiếc cô.
Mạnh Đình bắt đầu đau lòng vì cô gái ngu xuẩn này. Nếu không ngu ngốc, cô cũng sẽ không coi trọng tên đàn ông giống như Triệu Học Thánh này. Nghe thấy Triệu Học Thánh không ngừng oán trách cô, Mạnh Đình trong ngực liền xông lên ngọn lửa tức giận.
"Anh để ý tôi quan tâm đến cô ấy sao?" Mạnh Đình hỏi.
"Tôi làm sao lại để ý? Vui mừng còn không kịp nữa là."
"Vậy?" Mạnh Đình liếc hắn một cái, mím môi cười như không cười, "Nếu như mà tôi nói tôi thích cô ấy, tôi nghĩ muốn cô ấy, anh còn có thể vui mừng sao?"
"Hả?" Học Thánh trợn mắt há mồm, thận trọng nhìn kỹ biểu tình của Mạnh Đình, "Tổng giám đốc Mạnh, anh đừng nói giỡn, anh làm sao có thể chú ý đến Ân Đệ?"
"Nếu như đây không phải là nói giỡn thì sao?" Lại kiểm tra nhân tính một lần nữa.
"Chuyện này. . . . . ." Học Thánh nói quanh co nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng: "Đây chính là may mắn của Ân Ân rồi."
"Vẫn còn chưa xác định. Nếu người cô ấy yêu là anh. . . . . ."
"Anh yên tâm đi, Ân Ân cô ấy sẽ không ngu như vậy."
"Không nói đến cô ấy. Tôi chỉ muốn biết, nếu là tôi là tình địch của anh, anh định sẽ như thế nào?"
Học Thánh dường như đã có quyết định dứt khoát, giọng điệu không hề dừng lại nữa, "Tôi có thể là đối thủ của tổng giám đốc Mạnh sao? Anh có thể yên tâm, thật ra thì tôi cũng đang có suy nghĩ, có nên chia tay với cô ấy hay không? Tôi có thể bảo đảm với anh! Tôi nhất định sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa! Tôi sẽ cố gắng làm việc, chỉ cần tổng giám đốc Mạnh cho tôi cơ hội này!"
Mạnh Đình nghe xong, chợt đứng dậy, gọi thư ký phân phó: "Đưa Triệu tiên sinh đi gặp Hà quản lý, nói cho Hà quản lý, tất cả cứ theo trình tự công ty mà tiến hành."
Sau đó anh quay đầu, đối với Học Thánh phất tay một cái, "Anh có thể đi."
Sau khi Học Thánh rời đi, Mạnh Đình dựa người xuống ghế sô pha một lần nữa, một loại tâm tình phức tạp ở trong ngực anh không ngừng lăn lộn.
Anh xác định, chắc chắn không phải? Tên đàn ông họ Triệu kia, tuyệt đối không thể mang cho Ân Ân hạnh phúc.
Lời mình mới nói vừa rồi, lại trở về đầu óc anh —— tôi thích cô ấy, tôi nghĩ muốn cô ấy. . . . . .
Những lời đó thật sự chỉ là vì dò xét mà cố ý nói ra hay sao?
Ban đêm ở LoungeBar, khu võ đài sống động, khu quầy rượu khiêu gợi, cùng khu ghế sa lon lười biếng, tan ra trong đám người mỗi người một vẻ mặt, hoặc cuồng dã phóng túng, hoặc mất tinh thần lười biếng, cô đơn trống rỗng, nhưng đều là một đêm đầy lãng mạng với nhân vật chính.
Tối nay, khu ghế sa lon xuất hiện ba người đàn ông, cả ba người đều cao to đẹp trai, khí độ phi phàm, vừa xuất hiện liền bắt cóc được tất cả trái tim của các cô gái ở hiện trường.
Bọn họ chính là kim cương trong giới thượng lưu "Cực phẩm ba tổng" —— Mạnh Đình, Thượng Bằng, Cổ Thiên Kỳ, cả ba vị đều tuổi còn trẻ đã tiếp nhận chức vị tổng giám đốc của tập đoàn lớn.
Khó được nhất chính là,