Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341744

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1744 lượt.

nói gì nữa.
Dương Cẩm Ngưng đứng lên, “Con gái của tôi còn đang ở nhà, tôi đi ra ngoài đã lâu rồi, con bé sẽ sợ, tôi phải về đây.”
Anh ta không gật đầu cũng không lắc đầu. Cô không thèm để ý tới, đứng lên tự mình rời khỏi.
Cố Kế Đông nhìn tách cà phê nóng đang bốc hơi trên bàn, có những bí mật, vẫn nên chỉ thuộc về một người.
Dương Cẩm Ngưng vừa về tới nhà đã bị con gái tỏ ra ghét bỏ. Trước khi cô đi chợ, Nghệ Tuyền đã dặn đi dặn lại cô phải mua thạch hoa quả cho cô bé, vậy mà cô lại quên mất, chỉ mang về một túi đồ ăn lớn.
Nha đầu kia rất đau lòng, đau lòng, mếu máo nhìn mẹ.
“Đói bụng quá, con đói bụng quá” Tiểu quỷ kia nằm bò ra bàn, ngay cả đầu cũng không buồn nhấc lên.
Dương Cẩm Ngưng cho thức ăn vào tủ lạnh, thờ ơ nói: “Con nên đi học diễn kịch, con thích truyền hình hay điện ảnh?”
Nha đầu kia lăm lăm nhìn mẹ, nghe không hiểu hàm ý trong câu nói, “Con thích thạch hoa quả.” Cô bé tròn mắt thích thú nói, “Sau này con muốn mở một cửa hàng thạch, sản xuất đủ loại thạch hoa quả.”
Dương Cẩm Ngưng nhìn trần nhà một chút. Lần trước Dương Nghệ Tuyền nói cô lớn lên sau đó muốn mở một cửa hàng bánh ga-tô, bởi vì lúc đó cô thích bánh ga-tô. Không được mấy ngày cô nói muốn mở một cửa hàng kem, bởi vì khi đó cô muốn ăn kem mỗi ngày. Hiện tại thì…
“Con tốt nhất đừng mở.” Dương Cẩm Ngưng thành tâm đề nghị.
“Vì sao?”Nha đầu kia hất quai hàm lên, vẫn còn ấm ức vì không được ăn thạch. Thạch hoa quả ăn rất ngon, một viên long lanh, bỏ vào miệng cắn môt cái… Thực sự ăn rất ngon, càng nghĩ lại càng muốn ăn.
“Bởi vì con sẽ ăn đến sập tiệm.” Dương Cẩm ngưng đi tới xoa mặt Dương Nghệ Tuyền
Dương Nghệ Tuyền không để ý tới mẹ,lại bổ nhoài ra bàn, “Con biết, nhà mình nghèo, mua không nổi đồ ăn vặt, con phải ngoan ngoãn, không được đòi ăn cái gì. Nhà mình nghèo, mua không nổi thạch hoa quả, cho nên con không thể ăn thạch. Thạch hoa quả ăn rất ngon, vì sao con không thể ăn, bởi vì chúng ta không có tiền, vì sao không có tiền, vì nhà chúng ta nghèo. Vì sao nghèo, bởi vì con không biết kiếm tiền, nhưng lại muốn ăn thạch. Vì sao muốn ăn thạch, bởi vì thạch ăn rất ngon, vì sao thạch ngon…”
(ôi cháu gái ơi, cô Sah chóng mặt rồi>_<)
Nha đầu kia nhắc mãi không dứt, Dương Cẩm Ngưng không chịu được nổi nữa, “ Bởi vì con tham ăn!”
Nha đâu kia bĩu môi, tiêp tục nằm úp sấp.
Dương Cẩm Ngưng cũng không muốn nói chuyện, nhưng Nha đầu kia bị cô ức hiếp nên giận dỗi, cô đành dỗ con gái một chút, nhưng con bé lại không cảm kích. Haizz… thạch hoa quả đúng là có sức mạnh rất lớn.
Dương Cẩm Ngưng dùng ngón trỏ chỉ lên đầu nha đầu kia, “Đi thôi, đi ra ngoài.”
“Làm gì ạ?”
“Mua thạch.”
Cô bé lập tức sinh lực dồi dào đứng dậy, vui vẻ kéo tay Dương Cẩm Ngưng.
Mua một giỏ lớn thạch hoa quả, tiểu quỷ không xách nổi nhưng vẫn muốn tự mình xách lấy. Dương Cẩm Ngưng đành phải chậm chạp đi để chờ khuê nữ nhà mình, nhưng phát hiện mọi người đi đường đang nhìn cô ý xoi mói. Được rồi, cô cũng cam chịu số phận, nhìn con lúc này, xác thực cô cũng cảm thấy mình đang ngược đãi trẻ con.
Vừa về tới dưới khu chung cư thì thấy xe Cố Thừa Đông dừng lại.
Dương Nghệ Tuyền thấy ba, lập tức ấm ức mở miệng, “Ba mau tới xách giúp con, nặng quá, tay sưng đỏ rồi.”
Dương Cẩm Ngưng hít sâu một hơi, vừa rồi rõ ràng chính con bé đòi tự mình xách, cô muốn giúp nó cũng không cho.
Cố Thừa Đông nhận lấy túi từ tay con gái, xoa cánh tay con gái một cái, đúng là đỏ thật. Cô bé lấy một cái thạch ra ăn, vừa đi vừa xách túi sẽ không ăn được. Vừa nãy là cô bé không nghĩ tới chuyện này nhưng mà dù có để mẹ xách túi thì mẹ cũng nhất định không cho cô vừa đi trên đường vừa ăn.
Dương Cẩm Ngưng tức giận nhìn chằm chằm con gái sau đó, mới mở miệng, “Anh gần đây không phải rất bận sao?”
Nha đầu kia vội vàng ăn, nghe câu hỏi của Dương Cẩm Ngưng thì ngẩng đầu, phát hiện không phải hỏi mình, lại cúi tiếp tục ăn.
Cố Thừa Đông đi vào thang máy, “Bận cái gì?
“Bận…”Cô sửng sốt, “Em làm sao biết anh bận cái gì.” Hiên giờ người ta bàn tán sự đối đầu giữa anh và Cố Kế Đông như vậy mà anh còn tỏ ra thờ ơ, bình tĩnh như thế?
Cố Thừa Đông không mở miệng, lấy thêm một cái thạch đưa cho con gái.
Ra khỏi thang máy, Dương Cẩm Ngưng đột nhiên quay đầu lại, “Hôm nay em gặp em trai của anh.” Thấy Cố Thừa Đông nhíu mày, giống như không nhớ nổi mình có một em trai, vì vậy cô liền đổi giọng “Hôm nay em gặp Cố Kế Đông.”
Cố Thừa Đông lần này mới có phản ứng, nhìn chằm chằm cô như xác định lại cái gì đó, “Nói những gì?”
“Chẳng nói gì cả.” Lúc lấy chìa khóa mở cửa, cô mới mở miệng, “Em và anh ta không quen thân, dựa theo quan hệ của anh mới nói chuyện vài câu hỏi thăm thôi.”
Không biết vì sao, Cố Thừa Đông nghe cô nói như vậy lại nở nụ cười. Dương Cẩm Ngưng ho