
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341752
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1752 lượt.
ng cần bảo vệ.
Cố Thừa Đông lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, không biết có phải là do không thích ứng được với sự chủ đông của cô hay là cảm thấy ngứa mắt. Nhưng anh cũng không phản ứng gì, Dương Cẩm Ngưng còn tưởng anh phớt lờ cô.
“Có liên quan tới em.”
“Cái gì?” Cô chỉ là tùy tiện hỏi cho có chuyện, cũng chẳng có hứng thú.
“Anh cả muốn nhắc nhở anh, đừng vì Dương gia nhà em mà để tuột mất lợi ích của Cố gia.” Cố Thừa Đông nói rõ ràng, rồi ngồi xuống ghế đá dưới gốc nho, thuận tiện kéo Dương Cẩm Ngưng vào lòng, một tay đưa lên sờ mặt cô, nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.
“Thịnh Niên có chuyện gì sao?”
Dự án kia đối với Cố gia mà nói chỉ có một chút lợi ích nhỏ không đáng nói, chỉ là đang thiếu một đối tượng hợp tác. Nhưng đối với Thịnh Niên, dự án đó lại là một cái phao cứu mạng.
Cố Hoài Đông nhắc nhở Cố Thừa Đông như vậy lại khiến mọi chuyện từ đơnm giản biến thành phức tạp. Vốn dĩ chỉ cần tốn thêm một chút thời gian là có thể tìm được đối tác khác, cũng sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn tới Cố thị. Nhưng dưới sự quấy nhiễu của Cố Hoài Đông, tự nhiên vấn đề lại trở thành một bài toán khó cho Cố Hoài Đông, rốt cuộc là nên bảo vệ lợi ích cho Cố thị hay nhạc phụ nhạc mẫu?
Cho dù anh có chọn phương án nào, Cố Hoài Đông cũng sẽ có lý do để bới móc anh.
Nếu như Cố Thừa Đông chọn cách không để ý tới lợi ích Cố thị, nhân viên trong công ty ắt sẽ bất mãn với anh. Còn nếu anh lựa chọn dùng thủ đoạn mạnh tay, lại quá tàn khốc với Dương gia, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nói anh là người bất kể tình thân để đoạt lợi ích, sẽ ở sau lưng anh mà nói anh là người tàn nhẫn. Huống hồ, nếu làm vậy, tự nhiên quan hệ giữa anh và Dương gia sẽ như bước chân trên tảng băng mỏng.
Dương Cẩm Ngưng lúc này lại đang suy nghĩ tới một vấn đề khác. Hóa ra người ấy trở lại Thịnh Niên là vì Thịnh Niên đang gặp phải khó khăn. Vậy mà ánh mắt của cô vĩnh viễn chỉ dừng lại ở sự thay đổi của người ấy, không đi tìm hiểu xem vì sao, không biết rằng là do thế cục bức người.
Những thứ tình yêu lãng mạn này, sau khi đã khiến cho người ta thỏa mãn được nhu cầu thực tế rồi mới thể hiện ra bản chất của nó, nó vốn dĩ được dàn dựng lên để khiến con mắt người ta trở nên mờ mịt.
“Vậy anh dự định làm thế nào?” Dương Cẩm Ngưng xoay người, đối diện nhìn Cố Thừa Đông.
“Em mong muốn anh làm thế nào?” Vẻ mặt anh hoàn toàn không có chút gì gọi là đang băn khoăn lo lắng, mà rõ ràng khiến cô cảm thấy như anh đang giở trò ve vãn.
“Mong muốn của em thì có đáng gì, anh cũng sẽ không nghe theo.”
“Em có thể thử.”
“Gì?”
“Thử xem, anh có nghe theo ý em không?”
Dương Cẩm Ngưng cầm lọ thuốc, lấy một viên thuốc đặt ở lòng bàn tay. Nhìn rồi lại nhìn, những viên thuốc này đủ màu sắc, giống những viên kẹo đường khi còn bé hay ăn, mỗi viên một hình dạng: trăng, sao, mặt trời… Bây giờ đã sớm không còn loại kẹo đường ấy nữa, dù cho cô có nhớ đến đâu. Cuối cùng Dương Cẩm Ngưng vẫn quyết định bỏ viên thuốc đi, dù sao cũng không tốt đối với thân thể.
Hơn nữa, Cố Y Hạm nói đúng, lẽ nào cô muốn như vậy cả đời?
Sống cuộc sống mà ngay cả bản thân mình cũng không xác định được?
Cất lọ thuốc vào ngăn kéo, Dương Cẩm Ngưng đi ra ngoài. Ở đây, thực ra cũng không được thoải mái, lúc nào cũng nghe được mấy lời châm chọc mỉa mai của vợ chồng bác cả. Về chuyện Cố lão gia thiên vị, bọn họ không dám mở miệng trước mặt, bao nhiêu bất mãn đều đổ hết lên người Dương Cẩm Ngưng. Cô cũng không ngại, chỉ làm như cái gì cũng không nghe thấy.
Nếu của nàng tồn tại làm cho bất mãn, còn không bằng đi xem cố lão.
Không biết mấy ngày này cô rốt cuộc đụng vào cái gì, lúc nào cũng tình cờ nghe được người khác nói chuyện riêng.
Đứng ngoài cửa, Dương Cẩm Ngưng vốn không có ý định đi vào trong, cô nghe được Cố Hoài Đông nhắc tới “Thịnh niên”, đành phải cầm lòng mình “làm chuyện xấu” một lần. Cố Thừa Đông thoái thác đúng là không sai lầm, Cố Hoài Đông chính là muốn mượn chuyện này để tố cáo tội trạng của Cố Thừa Đông với ông nội, tạo tỷ số hòa giữa hai người. Nhưng Dương Cẩm Ngưng nghe không ra thái độ của Cố lão gia là thế nào.
Nghe trộm là việc làm không tốt, nhưng cô gõ cửa, “Ông nội.”
Cố Hoài Đông mở cửa, trừng mắt với cô.
Cửa rõ ràng không khóa, hơn nữa cô cũng không phải cố ý.
“Hoá ra anh cả cũng ở đây.” Cô làm bộ bất ngờ nhìn Cố Hoài Đông, “Giờ này không phải anh đang ở công ty sao?”
“Quay về lấy vài thứ.” Cố Hoài Đông chuyển đường nhìn.
C